3.
Kỷ Tây Thành là người tôi đã mua.
Bởi vì quá trống rỗng, ánh đèn chớp tắt, tôi nhìn thấy cậu thiếu niên đang hát trên sân khấu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Quán bar ồn ào đến mức không nghe rõ được cuộc trò chuyện.
Tại một góc ghế sô pha, tôi ngồi lên người cậu ấy, say khướt đến mức không còn ra hình dạng.
Khoảng cách gần như môi kề tai.
“Cậu thiếu tiền à?”
Thiếu niên dùng một chiếc gối ôm chắn sau lưng tôi, ngăn tôi ngả người ra sau.
“Vậy anh có tiền không?”
Tôi tính toán một chút.
Không tính được.
“Cũng có, nhưng không nhiều.”
Tôi nhớ rõ, cậu ấy là người đắt nhất ở đây.
Thiếu niên chỉ khẽ cong môi, giọng nói lười biếng:
“Không sao cả.”
“Tôi rất đáng đồng tiền.”
“Anh nuôi nổi tôi.”
...
Tối đó, cả hai chúng tôi đều rất buông thả, tôi thà khóc chứ không hề cầu xin lấy một lời.
Trong hỗn loạn, thiếu niên ôm tôi từ phía sau, hôn nhẹ lên cổ tôi, khẽ gọi: “Anh yêu,”
“…Kiểm hàng rồi, không nhận trả lại.”
Thật nực cười.
Tôi rời đi mà chẳng để lại lấy một cái tên.
Tình một đêm thì ai dùng thật lòng chứ, tôi cũng vậy.
Nhưng không ngờ, lại gặp lại cậu ấy.
...
Không phải cùng một quán bar.
Tôi đang tránh mưa.
Không rõ là có hoạt động gì, người đông nghịt.
Vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang rượu lên, còn để lại một tấm thẻ số.
Tôi chỉ nhìn một cái, rồi đè nó dưới đáy ly.
Lúc này quán bar không phát nhạc.
Có người đang gọi: “Kỷ Tây Thành.”
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy.
Thiếu niên nhuộm tóc xám trắng ngạo nghễ, vành tai đeo khuyên tai đính đá sáng lấp lánh.
Có lẽ vì nóng, tay áo ngắn xắn cao đến vai, đường cong cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, trông rất trẻ trung. Cậu ấy có gương mặt trông khá ngoan ngoãn, mí mắt mỏng, mặt nhỏ, khóe môi tự nhiên hơi cong, nhưng chính vì thế lại tạo nên sự tương phản hút mắt... vừa ngoan vừa hư.
Trông rất quen.
Ánh mắt tôi dõi theo người tên Kỷ Tây Thành đó. Cậu ấy đeo đầy những huy hiệu đánh số.
Càng nhìn càng thấy không ổn.
Mọi người xung quanh đều cầm một tấm thẻ số. Khi màn hình lớn bắt đầu đếm ngược, có người cầm micro bắt đầu nói: “Chúc các bạn có một đêm vui vẻ.”
Giờ quán bar chơi mấy trò kỳ cục này à?
Tôi đặt ly rượu xuống định rời đi. Người dẫn chương trình vẫn đang gọi: “Số 33 có ở đây không?”
Chỉ còn Ký Tây Thành.
Cậu ấy cầm huy hiệu trúng số trong tay, chơi đùa một cách thờ ơ.
Người dẫn chương trình chẳng có vẻ gì là bất ngờ: “Tây Thành, lại trống lượt nữa rồi.”
Thiếu niên đặt huy hiệu lên bàn, phát ra tiếng động nhẹ. Ngẩng mí mắt lên, tìm kiếm gì đó trong đám đông.
Cậu ấy bước xuống sân khấu, đi về một hướng.
“Cậu đi đâu thế?”
Kỷ Tây Thành đút tay vào túi, không quay đầu lại: “Tìm số 33 của tôi.”
4.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi cúi đầu thì thấy trên mu bàn tay không biết từ khi nào đã dán một tấm thẻ ghi số 33. Vừa định gỡ xuống, phía trước vang lên tiếng phanh xe.
Tôi chạy tới thì thấy tài xế thò đầu ra: “Trông trẻ con cho kỹ vào! Đường phố nguy hiểm lắm đấy!”
Một phụ nữ vội vàng kéo đứa bé lại kiểm tra xem có sao không, sau khi xin lỗi tài xế thì lại cảm ơn cậu thiếu niên đã cứu con mình.
“Cậu không sao chứ?”
Ký Tây Thành xoa cổ tay: “Không sao.”
Mọi người đi hết, tôi cũng không định nán lại. Sau lưng vang lên tiếng nói: “Anh là bác sĩ à?”
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, gật đầu.
Thiếu niên bình tĩnh giơ tay phải lên.
“Tay tôi hình như bị gãy rồi.”
“Anh có thể đưa tôi đến bệnh viện không?”
...
Tôi đưa Ký Tây Thành đến bác sĩ trực ban.
Chụp phim xong, quả thật là gãy xương.
Cậu ấy thật biết chịu đựng.
Y tá gọi tôi ngoài cửa: “Bác sĩ Giang, bạn anh bảo anh vào một chút.”
Tay vừa bó bột xong còn phải quan sát thêm.
Kỷ Tây Thành nói không có tiền trả viện phí. Cậu ấy cũng gọi tôi là bác sĩ Giang.
“Tôi có thể mượn anh tiền không?”
Thiếu niên ngồi trên giường bệnh, chân trái gập lên, đặt bên mép giường, tay vắt ngang, tư thế chẳng mấy đoan chính.
Không có ánh đèn lòe loẹt của quán bar, lúc này mới nhìn rõ, sống mũi cậu ấy còn có một nốt ruồi đỏ nhỏ, tăng thêm vẻ quyến rũ. Cổ đeo sợi dây đỏ, chắc là bùa bình an gì đó.
Lúc chờ chụp phim, y tá còn thì thầm trêu tôi rằng Ký Tây Thành có khuôn mặt khiến người ta “đã mắt”, còn đẹp hơn cả minh tinh.
Tôi nghĩ, đúng là vậy.
Không thế thì sao lại là người nổi nhất quán bar được.
Điểm khuyết duy nhất chắc là cậu ấy đeo máy trợ thính.
“Chúng ta không thân.” Tôi từ chối.
Kỷ Tây Thành nhìn tôi, giọng rất nhẹ: “Anh yêu.”
Ngón tay khẽ rụt lại.
Khóe môi tôi căng ra: “Đừng gọi bừa.”
Thiếu niên ngoan ngoãn cười. Chậm rãi nói: “Số 33.”
Tôi theo bản năng sờ túi.
Thiếu niên trước mặt đang cầm một tấm thẻ số bằng tay trái, lật ra... số 33.
Từ bao giờ mà sang tay cậu ấy rồi?
Bác sĩ bước vào: “Số 33 là gì thế?”
Tôi bước tới, rút tấm thẻ khỏi tay thiếu niên, vo lại thành một cục: "Không có gì.”
Thiếu niên lén chọc tôi.
“Thật ra sau đêm hôm đó, chúng ta đã rất thân rồi.”
Một quán bar không đứng đắn có một người đứng đầu không đứng đắn.
Kỷ Tây Thành cần nằm viện.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Trước khi rời đi, tôi thanh toán toàn bộ chi phí.
Ảnh đại diện WeChat của cậu ấy là một con mèo trắng đang nằm ngủ. Tôi gửi địa chỉ nhà cho cậu ấy.
“Khi nào dọn đến?”
Kỷ Tây Thành chẳng mang hành lý gì, chỉ ôm một con mèo trắng giống y chang ảnh đại diện WeChat.
Tôi đưa ra bản hợp đồng đã soạn sẵn. Là hợp đồng sống chung trong một năm, không có điều khoản bá đạo gì. Rất đơn giản: ăn cơm với tôi.
Theo cách gọi thịnh hành bây giờ thì, cậu ấy là "bạn ăn".
Kỷ Tây Thành chưa xem xong đã ký tên.
“Là làm bạn ăn, hay là… làm ‘bạn ăn’?”
Tôi nghĩ một lúc: “Cả hai.”
Kỷ Tây Thành cười nhạt: “Cái sau tính tiền riêng.”
Không sao cả, tôi không thiếu tiền.
Mối quan hệ này bắt đầu chỉ vì tình dục, và từ đó không thể dừng lại.