9.
Kỷ Tây Thành ngồi ở cửa. Lúc tôi đi ra, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt thẫn thờ.
“Anh ơi...”
Người có thể khiến đôi mắt một mí trông đẹp đến thế, chỉ có thể là Kỷ Tây Thành. Lúc không cười thì lạnh lùng vô cùng, lúc này lại mang vẻ vô tội, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Ánh mắt cậu nhìn sang khiến người ta bất giác đau lòng. Thêm vào đó là nốt ruồi ở sống mũi... đúng vị trí, gợi cảm, độc đáo.
Tôi muốn hôn lên đó.
Kìm lại ham muốn, tôi nhìn tay cậu ấy, m.á.u đã khô lại.
“Tai em vẫn ổn chứ?”
Cậu gật đầu.
Tôi không nói gì thêm, đưa cho cậu một thẻ đen.
Kỷ Tây Thành không nhận: “Anh định dùng số tiền này để đuổi em đi sao?”
Tôi thở dài.
“Là để dỗ em vui.”
Cậu khựng lại.
Tôi chưa từng hỏi về quá khứ hay gia đình của cậu, cũng chưa từng cố tình điều tra. Mỗi người đều có bí mật không muốn nói ra, tôi cũng vậy.
Sự cân bằng đó khiến tôi luôn giữ cảnh giác với người khác. Nhưng giờ, tôi lại thấy đau lòng vì Kỷ Tây Thành.
Không ổn rồi.
10.
Năm ngày sáu đêm chơi chẳng vui vẻ gì, sau khi về tôi đến bệnh viện khám cho vài bệnh nhân. Mệt đến mức không nói nổi hai chữ “chia tay”.
Chỉ muốn ngủ!
Tôi dặn Kỷ Tây Thành không cần gọi tôi dậy ăn tối.
Cậu ấy nói “vâng” rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Meo~”
Một con mèo trắng nằm uể oải trên ghế sofa trong phòng khách.
Là Vạn Tuế, con mèo mà Kỷ Tây Thành mang đến.
Cậu bước tới, Vạn Tuế tưởng sẽ được vuốt ve nên ngẩng đầu lên dụi, kết quả là hụt mất, khó chịu vẫy đuôi kêu khẽ.
Kỷ Tây Thành cầm điện thoại bên cạnh nó.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Một cuộc gọi không có ghi chú tên hiện lên.
“Tây Thành, anh diễn hay chứ?”
“Vì em mà suýt nữa anh mất mặt luôn đấy.”
Cậu vuốt ve một miếng ngọc bội bình an trong tay. Kiểu dáng bình thường, được cầm nhiều đến nhẵn bóng, đủ thấy chủ nhân rất quý nó.
“Đoạn Kiến Xuyên.” Không vui, giọng cũng lạnh.
Đoạn Kiến Xuyên im bặt, hơi lo: “Có... có chuyện gì sao?”
“Không có gì, muốn mời anh uống trà.”
Kỷ Tây Thành mỗi lần tức giận đều nói “mời uống trà”.
Dĩ nhiên chỉ là trà thôi.
Còn trà pha gì thì tùy tâm trạng, có thể là bọ cạp, rết, nhện... cũng có thể là nước tương, giấm. Nói chung là dở tệ, mà còn không được chừa lại giọt nào.
Đoạn Kiến Xuyên hoảng loạn nhận lỗi: “Chuyện dội rượu là Tần Tranh nghĩ ra!”
“Khốn kiếp! Dám bán đứng tao!” Bên kia bắt đầu đánh nhau.
Kỷ Tây Thành nghe thấy tiếng vang từ phòng. Cậu tắt máy, đeo lại ngọc bội buộc bằng dây đỏ lên cổ.
Quay người, như chưa có gì xảy ra.
11.
Bệnh viện có nhiệm vụ công tác, tôi chủ động đăng ký.
Tối hôm đó, tôi lại nhắc chuyện chia tay với Kỷ Tây Thành. Cuối cùng để lại cho cậu một khoản phí chia tay.
Tự cho rằng mình là một “kim chủ” rất có trách nhiệm. Chia tay cũng rất văn minh.
Cậu cầm thẻ, mặt không cảm xúc: “Anh muốn chia tay trong hòa bình à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không nghe ra được tâm trạng trong giọng nói.
Tôi gật đầu.
“Dù sao chúng ta cũng không thể sống mãi trong mối quan hệ này. Em còn trẻ, cầm tiền đi làm điều mình thích.”
Kỷ Tây Thành cong môi nhẹ: “Vậy thì em thành toàn cho anh.”
Chuyện suôn sẻ hơn tưởng tượng.
Tôi thở phào.
Trước khi đi, xoa đầu cậu: “Tạm biệt.”
Chuyến công tác kéo dài 5 ngày, tôi nói với cậu chỉ cần chuyển đi trước khi tôi về là được.
Cánh cửa đóng lại trước mắt, đến cả tiếng bước chân cuối cùng cũng không nghe thấy. Ở nơi tôi không nhìn thấy, đôi mắt cậu ánh lên vẻ u ám.
Giọng nói rất nhỏ: “Thành toàn cái con khỉ.”
Dứt lời, cậu bẻ gãy tấm thẻ thành hai nửa.
12.
Điện thoại im lặng ba ngày. Tôi thấy hơi khó chịu vì thói quen cũ.
Tôi đã xóa số điện thoại và WeChat của Kỷ Tây Thành.
Đã chia tay thì nên dứt khoát, nhưng trong lòng cứ thấy bất an. Như thể sắp có chuyện xảy ra.
Ngày kết thúc chuyến công tác, trên đường về bệnh viện, tôi nhận được cuộc gọi lạ: “Xin hỏi anh có phải là người thân của chủ thuê bao không?”
...
Kỷ Tây Thành dị ứng với thuốc mê, vết thương phải khâu sống.
Điều không ổn là... ở cổ.
Chậm thêm chút nữa là mất mạng.
Tôi hỏi tại sao bị thương, cậu quay lưng lại, không nhìn tôi.
Giọng trầm: “Anh đã không cần em nữa, còn hỏi làm gì?”
Tôi cũng không biết nói gì: “Vậy em nghỉ ngơi đi.”
Tối đó, y tá trực ca gọi điện cho tôi.
“Bác sĩ Giang, bệnh nhân giường 11 phòng 301 sốt cao.”
Tôi bật dậy: “Đã có bác sĩ khác đến chưa?”
Y tá than: “Bệnh nhân không hợp tác điều trị, còn đòi xuất viện.”
Tôi đến nơi, bệnh nhân giường 11 vẫn đang phản đối.
“Không cần cứu tôi.”
“Lãng phí.”
Y tá bất lực thấy tôi thì mừng rỡ: “Bác sĩ Giang.”
Kỷ Tây Thành im bặt, quay mặt đi, vẫn không chịu nhìn tôi.
“Tại sao không điều trị?”
Cậu im lặng.
Kỷ Tây Thành mềm không ăn, cứng không chịu.
Tôi tiến lại gần: “Ngoan nào, vết thương em nhiễm trùng rồi, không chữa sẽ c.h.ế.t đấy.”
“Không sao.” Cậu nói thản nhiên. Khuôn mặt thiếu niên khuất trong bóng tối: “Dù sao cũng chẳng ai quan tâm em sống hay chết. Ngay cả anh... cũng đã chán ghét em rồi.”
“Anh không ghét em.”
“Vậy sao lại chia tay?”
Nghe đến đây, tôi còn gì không hiểu nữa.
Nếu tỉnh táo, đáng lẽ giờ nên rời đi.
Đừng xen vào.
Nhưng người trước mặt là người từng nằm cạnh tôi suốt hai năm.
Tôi biết rõ mình không yêu cậu ấy, chỉ tham lam sự vui vẻ mà cậu mang lại. Có lẽ vì làm bác sĩ lâu năm, tôi không chịu nổi khi thấy một sinh mệnh trẻ tuổi từ bỏ bản thân. Hoặc đơn giản là... một người đẹp thế này mà c.h.ế.t dễ dàng như vậy, thật đáng tiếc.
Vì thế, tôi dịu giọng dỗ dành.
“Anh sẽ không bỏ em.”
“Chỉ cần em ngoan, anh sẽ luôn ở bên em.”