Nếu đêm đó, người ở cùng hắn không phải ta, mà là Lâm Nam Tuyết.
Vậy thì, những bí mật bẩn thỉu này…
Nhất định vẫn sẽ tìm đến hắn, một ngày nào đó.
Nhưng hiện tại, tình thế đã được xoay chuyển.
Phó Uyên bất ngờ ôm chặt lấy ta.
Hắn khẽ thì thầm bên tai ta:
"Ta vẫn luôn mơ cùng một giấc mộng…"
"Trong mộng, ta vung kiếm tự sát giữa trời mưa."
"Là ngươi… đã lao tới, giữ chặt thanh kiếm ấy."
Hắn cười khẽ, giọng nói như một cơn gió nhẹ lướt qua.
"Quả nhiên, mộng cảnh không hề sai."
"Thẩm Thanh Chi, ngươi chính là cứu tinh của ta."
18
Cũng như kiếp trước, buổi tuyển phi lần này kết thúc nhanh chóng.
Ta trở thành Thái tử phi, được Phó Uyên chọn lựa kiên quyết.
Nhưng… Hoàng đế muốn giết ta.
Phó Uyên vào cung, đối đầu với Hoàng đế suốt một ngày trời.
Cuối cùng, hắn buộc Nguyên Đức Đế phải hạ chỉ, phong ta làm Thái tử phi.
Hắn nói với ta: "Phụ hoàng đã già rồi. Có những chuyện, ông ta phải nghe theo ta."
"Nếu không… sau khi chết đi, ai sẽ bảo toàn danh tiếng cho ông ta?"
Hắn dùng bí mật dơ bẩn của hoàng thất, để ép Nguyên Đức Đế cúi đầu.
Ngày sắc phong, hắn tự tay bắt mạch cho ta…
Hóa ra, ta thực sự mang thai.
Phó Uyên rất vui mừng, ôm ta xoay ba vòng như con vụ.
Ta chưa từng thấy hắn vui vẻ đến vậy.
Kiếp trước, hai lần mất con, hắn đã đau đớn đến tột cùng.
Ta nghĩ, kiếp này, ta và hài tử này, sẽ là cứu tinh của hắn.
19
Sau khi mọi chuyện đã yên ổn, ta tìm đến Quốc Công phủ, gặp Lâm Nam Tuyết.
Nàng ta bị giam trong một căn phòng tồi tàn, vốn là một kho củi cũ cải tạo lại.
Hoa Âm công chúa căm hận Nguyên Đức Đế, dĩ nhiên cũng căm hận nữ nhi mang dòng máu hắn.
Nàng ta đưa Lâm Nam Tuyết vào Quốc Công phủ, đồng thời mặc kệ nàng ta bị hành hạ.
Nhưng sau đó, nàng ta lại xuất hiện trong đời Lâm Nam Tuyết, ban cho nàng ta quyền lực, xiêm y tốt, điểm tâm cung đình.
Một người đã chịu khổ quá lâu, chỉ cần được ban phát một chút ngọt ngào, sẽ mù quáng sùng bái kẻ đó.
Chính vì thế, nàng ta đã tình nguyện dốc sức phá hủy Thái tử.
Đổi lại, chỉ mong được công chúa yêu thương.
Ba năm sau, Nguyên Đức Đế lâm bệnh nặng.
Trước long sàng, Phó Uyên chính thức tiếp nhận quyền lực và giang sơn.
Khoảnh khắc hắn cầm lấy ngọc tỷ, hắn nhìn xuống vị hoàng đế đang hấp hối, lạnh nhạt ra lệnh: "Chiếu cáo thiên hạ— Hoàng đế băng hà!"
Nguyên Đức Đế mở to hai mắt, kinh hoàng nhìn nhi tử của mình.
Toàn thiên hạ đều biết, Thái tử Chiêu Lâm trung hiếu vô song.
Nhưng không ai ngờ, hắn có thể làm ra chuyện này.
Hắn đuổi hết toàn bộ cung nhân khỏi tẩm cung của hoàng đế.
Lúc này, ta đã trở thành chủ nhân mới của hậu cung, mọi sự đều nghe theo sự sắp xếp của ta.
Vì thế, khi Hoa Âm công chúa giả làm cung nữ, lặng lẽ đi vào Tẩm cung Hoàng đế, không một ai ngăn cản.
Nguyên Đức Đế hơi thở mong manh, cố gắng bám víu lấy sinh mệnh cuối cùng.
Nhưng bỗng nhiên—
Một đoạn lụa trắng quấn quanh cổ hắn.
Cùng lúc đó, một lực siết mạnh mẽ ập đến, chặt đứt xương cổ, khiến hắn ngạt thở đến mức hai mắt trợn trắng.
Trước khi mất ý thức, hắn hoảng loạn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt mà kiều diễm của Hoa Âm.
Ba năm trước, Hoàng đế từng bí mật ra lệnh siết cổ công chúa trong biệt viện.
Nhưng hắn không biết—
Đứa con trai mà hắn yêu thích nhất lại âm thầm chống đối hắn, bí mật giúp công chúa giả chết, sau đó giấu nàng ta suốt ba năm.
Chỉ để chờ giây phút này.
Tấm lụa trắng trở thành vũ khí của công chúa.
Nàng ta siết chặt nó quanh cổ hoàng đế, tàn nhẫn mà ôn nhu dỗ dành hắn:
"Phu quân, e là sẽ hơi đau, người chịu đựng một chút nhé?"
"Trước kia, khi ở trên giường, chẳng phải người cũng dỗ ta như thế sao?"
Ngay sau đó, nàng ta thay đổi sắc mặt, như một hài tử vừa đáng thương, vừa độc ác:
"Phụ hoàng, người không giữ trinh tiết lễ giáo, bội bạc luân thường đạo lý…"
"Vậy để nữ nhi tận tay đưa người đi một đoạn, để làm tròn đạo hiếu vậy!"
Hoàng đế đã "băng hà", do đó không một ai dám quấy rầy quá trình hành hình này.
Rạng sáng hôm sau, thi thể Nguyên Đức Đế được đặt vào quan tài, cổ hắn quấn chặt một dải lụa trắng, để lộ xương cổ bị siết gãy.
Hắn từng tự tay đặt ra luật lệ—
Kẻ mất trinh, kẻ loạn đức, đều đáng bị siết cổ.
Nhưng thứ luật lệ này, không thể chỉ áp đặt lên nữ nhân.
Ngay cả chính hắn, cũng đáng phải chết theo điều luật ấy.
Hoa Âm công chúa bước ra khỏi cung điện, tay nàng vẫn còn dính máu Hoàng đế, nhưng khuôn mặt lại thanh thản chưa từng có.
Nàng ta bình thản nhìn ta và Phó Uyên, khẽ cười.
Khi mặt trời mọc, Hoa Âm công chúa tạ thế tại vùng ngoại thành.
Nàng ta sống—
Chỉ để chờ đợi một đêm này.