Khi ta tỉnh lại, đập vào mắt là một mảng da thịt đầy vết cắn và trầy xước, trắng trẻo nhưng vô cùng rắn chắc.
Ta không kìm nén được mà chạm vào một cái.
Không ngờ, người nam nhân đó đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hãi: "Ngươi dám!!"
Ta giật mình bừng tỉnh. Thái tử trông vừa kinh hãi vừa tức giận như thể vừa bị làm nhục.
Phản ứng của ta cực nhanh, lập tức hỏi ngược lại:
"Ngươi là ai?! Ngươi đã làm gì ta!!"
Thái tử cau mày:
"Ngươi không biết cô?! Nói dối! Cô và ngươi rõ ràng đã gặp nhau ở yến tiệc trong cung!"
Đương nhiên là ta nhận ra Thái tử.
Kiếp trước, mãi đến sau khi thành thân ta mới biết, trong yến tiệc tuyển phi hôm đó, Phó Uyên đã lặng lẽ nhìn ta nhiều hơn hai lần.
Ta nghĩ chính vì hai ánh nhìn đó đã khiến Hoa Âm công chúa chú ý đến ta.
Mẫu thân ta nói “Tiên Nhân Túy” là một loại dược do Tây Vực dâng lên hoàng đế, chuyên dung để “răn dạy” phi tần.
Thứ thuốc này, chỉ có công chúa mới có thể lấy được.
Chắc chắn rượu công chúa đưa cho ta có vấn đề.
Đoạn Minh chỉ là thị vệ của nhà ta. Nếu không có công chúa đứng sau xúi giục, ai dám ngang nhiên làm nhục một thiên kim quý tộc ngay dưới chân thiên tử?
Kẻ địch lớn nhất của ta e rằng đến từ trong cung.
Vậy nên, kiếp này, ta chỉ có thể bám chặt lấy Đông Cung mới mong có cơ hội sống sót!
Đêm qua, ta đã thành công bước đầu tiên.
Bước tiếp theo, phải xua tan nghi ngờ của Thái tử.
Trong cung yến, ta ngồi ở vị trí thấp nhất cùng với một nhóm tiểu thư quý tộc, luôn cúi đầu, không dám mạo phạm thiên nhan.
Vậy nên, nếu ta giả vờ không nhận ra Thái tử, cũng là điều hợp tình hợp lý, càng khiến hắn nghĩ ta vô tội.
"Ngươi là kẻ xấu từ đâu đến! Lại dám giả mạo Thái tử?!"
Vừa nói, ta vừa thu người lại, nước mắt rưng rưng đáng thương rồi òa lên nức nở:
"Ngươi ức hiếp ta thì thôi đi, còn dám mạo danh Thái tử điện hạ! Ta ngưỡng mộ nhất chính là Thái tử điện hạ. Là ngươi đã phá hoại cơ hội duy nhất của ta rồi.
Ta khóc lóc thảm thiết, suýt chút nữa làm sập cả cái nhà kho đổ nát này.
Mấy tên thị vệ cao lớn vội chạy vào, nhìn y phục chắc hẳn là người của Đông Cung. "Điện hạ, cuối cùng cũng tìm thấy ngài!"
Phó Uyên luống cuống dỗ dành ta. "Này! Đừng khóc nữa! Ta thực sự là Thái tử! Bọn họ có thể làm chứng!"
Ta lập tức lăn lộn ăn vạ, lớn tiếng phản bác: "Ngươi mới không phải! Thái tử điện hạ anh minh thần võ, sao có thể như chó hoang cắn người!"
"Thái tử điện hạ phong tư lỗi lạc, sao có thể lêu lổng phóng đãng như ngươi!"
“Thái tử điện hạ là vị anh hùng cái thế trong lòng ta, sao có thể là một tên vô lại như ngươi?!”
Đám thị vệ Đông Cung tận mắt chứng kiến Thái tử điện hạ đang nổi giận đùng đùng, bị mấy câu "anh minh thần võ", "phong tư lỗi lạc", "anh hùng cái thế" làm cho miệng giật giật, cuối cùng lại… cong lên một nụ cười.
Thái tử giơ chiếc lệnh bài sáng chói trước mặt ta.
"Đây là lệnh bài Đông Cung."
Phó Uyên khóe môi hơi nhếch: "Bây giờ đã tin chưa?!"
Đám thị vệ cũng đồng thanh phụ họa: "Đây chính là vị anh minh thần võ, phong tư lỗi lạc, anh hùng cái thế trong lòng cô nương – Thái tử điện hạ!"
Ta lập tức nín khóc, định chạm vào lệnh bài vàng kim, nhưng Phó Uyên lại rụt tay về, khiến tay ta rơi vào khoảng không.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên bắt mạch cho ta. Chỉ trong chớp mắt, mày liền nhíu chặt: "Ngươi cũng bị hạ dược?"
Đương kim Thái tử, văn thao võ lược, tinh thông y thuật.
Hắn từng cứu giúp vô số binh sĩ trên chiến trường, được dân chúng tôn xưng là bậc quân vương nhân nghĩa.
Lúc này, ta chỉ cần ngoan ngoãn để hắn bắt mạch, sau đó cố ý làm ra vẻ sợ hãi rụt rè: "Thái tử điện hạ… định giết thần nữ sao?"
Phó Uyên buông cổ tay ta ra.
Với y thuật của hắn, chắc chắn có thể nhìn ra ta trúng phải loại dược gì.
Mà dược này, tám phần là xuất phát từ hoàng cung.
Hắn sẽ hiểu rằng, ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị người trong cung lợi dụng mà thôi.
Mà lúc này, ta thuận thế lấy lùi làm tiến: "Điện hạ yên tâm, thần nữ tuy ngưỡng mộ người, nhưng chưa bao giờ dám vọng tưởng đến Đông Cung."
Ta chỉnh lại y phục, đứng dậy rồi dõng dạc: "Chuyện đêm qua, thần nữ tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời, điện hạ xin đừng bận tâm."
Nói xong, ta lảo đảo bước ra khỏi phòng.
Thái tử hắn quả thực không ngăn cản – tên cẩu nam nhân này!
Khi đi ngang qua hắn, ta cố tình giật một góc tay áo, vừa khéo để một miếng ngọc bội rơi xuống ngay trước mặt hắn.
Miếng ngọc khắc gia huy của Thẩm gia.
Trên đó đồng thời còn khắc cả tên tự của ta.
03
Ta bước thẳng không hề ngoảnh lại.
Tuyệt đối không thể để Thái tử nhìn ra dù chỉ một chút lưu luyến. Nếu không, trong mắt hắn, ta sẽ chỉ là một con mồi tầm thường.
Ta lảo đảo rời khỏi con hẻm, trang phục dính đầy vết máu, vết thương trên chân vẫn còn đau âm ỉ.
Nhưng ngay tại lối ra, ta lại bắt gặp Đoạn Minh.
Hắn vừa thấy ta thì mừng rỡ như điên, lập tức lao đến.
Do mất máu cộng thêm kiệt sức sau đêm qua, ta không thể chống cự, liền ngất lịm trong lòng hắn.
Khi tỉnh lại, ta đã nằm trên giường trong khuê phòng.
Phụ thân sắc mặt âm trầm, mẫu thân thì khóc đến đỏ cả hai mắt.
Đoạn Minh quỳ dưới đất, vừa tự vả vừa nói với giọng run rẩy: "Đêm qua, tiểu thư trúng phải tình dược. Nếu không kịp thời âm dương điều hòa, tất sẽ mất mạng. Thuộc hạ lúc ấy hoảng loạn, không khống chế được chính mình!"
"Thuộc hạ thật lòng yêu thích tiểu thư, cũng muốn bảo vệ tiểu thư. Nếu tiểu thư không chê, thuộc hạ nguyện cầu thân, rước tiểu thư về làm chính thê!"
Hắn cho rằng ta đã quên sạch ký ức đêm qua, nên mới mạnh miệng bịa chuyện đến mức này.
Ta yếu ớt hỏi lại: "Ngươi vừa nói gì?"
Đoạn Minh nắm lấy tay ta, kiên định nói: "Tiểu thư không nhớ sao? Đêm qua tiểu thư trúng tình dược, vừa gặp thuộc hạ liền lao vào lòng thuộc hạ. Thuộc hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp tiểu thư điều hòa âm dương!"
Ánh mắt hắn dính chặt lên người ta, vừa như nhắc nhở, lại giống như đang cảnh cáo: "Tiểu thư, trên vai phải của người có một nốt ruồi son, phải không?"
"Đêm qua dây dưa cùng tiểu thư, thuộc hạ đã nhìn thấy rất rõ, cả đời này cũng không quên được phong thái của tiểu thư đâu."