Nàng ta mãi đến năm năm tuổi mới được nhận về hoàng cung, phía sau không có ngoại tộc để nương tựa.
Dù rằng Hoàng đế rõ ràng thiên vị nàng ta, nhưng xét về thân phận, nàng ta vĩnh viễn cũng không thể so với Thái tử.
Khoảng cách giữa bọn họ, xa vời vợi như mây với bùn.
Vậy nên, nếu Hoa Âm công chúa có bất mãn, nàng ta cũng chỉ có thể trình tấu chương lên Đông Cung, chờ xem Thái tử có muốn để mắt tới hay không.
Nàng ta có thể giở thủ đoạn sau lưng, nhưng nếu chính diện đối đầu, đương nhiên chỉ có thể rơi vào thế hạ phong.
Sắc mặt Hoa Âm vô cùng đặc sắc, cười lạnh nói: "Hoàng đệ làm bừa như vậy, có biết vi phạm lễ giáo hay không?"
Phó Uyên hạ một câu kết luận: "Thẩm Thanh Chi vốn đã nằm trong danh sách tuyển phi. Cô và nàng gặp gỡ sau cung yến, đương nhiên danh chính ngôn thuận!"
"Nếu hoàng tỷ muốn đến chỗ phụ hoàng cáo trạng, vậy cô cũng muốn tra xét rõ ràng, xem thử rượu trong cung yến rốt cuộc có vấn đề gì, khiến cô và Thẩm tiểu thư cùng thất lễ?"
Lời nói này, gần như đã vạch mặt Hoa Âm công chúa.
Chuyện này chắc chắn không phải lần đầu tiên Thái tử điều tra.
Mấy ngày qua, hẳn là hắn đã nắm trong tay không ít bằng chứng.
Hoa Âm công chúa tức khắc im lặng, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng Đoạn Minh thì không chịu bỏ qua.
Hắn vội vàng lao đến trước mặt Thái tử, điên cuồng hét lên: "Thái tử điện hạ! Người đừng để Thẩm Thanh Chi lừa gạt! Dù người ngủ với ả ta hay không, nhưng đêm đó người chạm vào ả—chắc chắn không thể là người!"
"Phải là ba tên ăn m—"
Hắn còn chưa dứt lời, một thanh trường kiếm sắc bén đột nhiên xuyên thủng yết hầu hắn!
Nhát kiếm vừa ra tay, tàn nhẫn, mạnh mẽ, kèm theo một luồng sát khí chấn động!
Mắt Đoạn Minh trừng lớn, kinh hoàng cúi đầu, nhìn thấy cổ họng mình đã bị chém gần đứt lìa.
Máu tươi bắn tung tóe!
Đám đông thất kinh thét chói tai!
Ngay cả Hoa Âm công chúa cũng hoảng loạn đến mức rơi khỏi loan giá!
Thái tử thản nhiên rút kiếm, bước lên giẫm nát thi thể Đoạn Minh, lạnh lùng lau đi vết máu dính trên lưỡi kiếm.
Ánh mắt hắn tĩnh lặng như vực sâu, nhìn chằm chằm Hoa Âm công chúa, chậm rãi nói: "Việc tuyển phi của cô, hoàng tỷ tốt nhất không nên nhúng tay vào nữa."
"Bằng không, cẩn thận đao kiếm vô tình!"
11
Hoa Âm công chúa vào phủ Thẩm oai phong lẫm liệt bao nhiêu…
Thì khi rời đi, lại chật vật bấy nhiêu.
Đám thái giám khênh loan giá cho nàng ta, cả người còn đang run rẩy, suýt chút nữa bị vấp ngã ngay trước cửa phủ.
Cuối cùng, nàng ta gần như bỏ chạy khỏi nơi này.
Thi thể Đoạn Minh vẫn còn ngay dưới chân ta.
Ta đứng yên, cảm giác như hai chân bị đổ chì, hoàn toàn không thể nhấc lên nổi.
Phó Uyên đá văng cái xác, giọng điệu bình thản, ngoảnh sang trấn an phụ mẫu ta: "Đừng sợ, hắn chết rồi."
Phụ thân, mẫu thân: "…"
Chúng ta sợ không phải là người chết…
Mà là ngài đó, Thái tử điện hạ!!
Hắn lại nhìn sang ta, hơi nheo mắt nói:
"Đừng giả bộ nữa, vừa nãy không phải ta còn nghe nàng chửi ta là cẩu Thái tử sao?"
Ta giật mình, lập tức cười gượng:
"Điện hạ nghe nhầm rồi, ha ha ha."
Ta cố gắng đánh trống lảng, nhưng lập tức bị hắn túm cổ áo, kéo trở lại.
Hắn liếc mắt trách cứ: "Đã mang thai, còn dám chạy loạn?"
Ta cứng họng: "Ta chỉ nói đại thôi!"
Hắn chậm rãi kéo dài giọng: "Ồ~~ nàng dám nói dối rằng mình mang thai con của Thái tử, khi quân phạm thượng, đáng tội tru di cửu tộc."
Ta nổi nóng: "Là do ngài đến quá trễ, ta không còn cách nào khác!"
Hắn cười nhạt: "Ta cố tình."
Nói đoạn, hắn rút ra một miếng ngọc bội.
Ngọc bội khắc gia huy Thẩm gia, còn có cả tên tự của ta.
Hắn thong thả nói: "Nàng còn dám chơi trò dục cầm cố túng với ta, tưởng ta không nhìn ra sao?"
Tim ta thót lên một nhịp.
Hắn thấp giọng, cúi người ghé sát ta, giọng nói mang theo ý cười như có như không: "Đêm đó trong hẻm nhỏ, rõ ràng ta có thể kiềm chế."
"Là nàng lao vào lòng ta như hổ đói, khiến ta mất hết lý trí."
"Sau đó, nàng lại còn tố cáo ngược, làm như mình không dám trèo cao Đông Cung."
"Nhưng vẫn cố tình để lại miếng ngọc bội, sợ ta không tìm được nàng sao?"
Hắn cười lạnh, ánh mắt đầy trêu chọc:
"Diễn quá vụng về, Thẩm Thanh Chi… Nàng chưa từng quyến rũ nam nhân bao giờ sao?"
Ta hoàn toàn cạn lời.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao suốt mấy ngày nay hắn không xuất hiện.
Hắn cố ý quan sát xem ta có thể tự mình chống đỡ đến đâu.
Ta cười gượng: "Vậy điện hạ định giết ta chứ?"
Hắn nhếch môi: "Giết nàng thì còn gì thú vị? Ba ngày sau, lễ tuyển phi, nàng phải đến."
Ta khựng lại.
"Vì sao?"
Ta tính toán hắn như vậy, thế mà hắn lại không hề so đo, thậm chí… còn mặc kệ tất cả mà giữ lấy ta.
Hắn cười nhẹ, ghé sát tai ta, thấp giọng nói: “Đêm đó, nếu không phải nàng, thì kẻ lao vào ta, e rằng đã là người của công chúa rồi.”