Chia Tay Không Hối Tiếc

Chương 1: Chia Tay Không Hối Tiếc



Ngày cưới Lục Diêu cận kề, đám bạn thân đã tổ chức cho anh một bữa tiệc độc thân náo nhiệt.

Họ đều biết rõ, Lục Diêu chiều chuộng tôi đến mức nào.

Nếu không có tôi đi cùng, chắc chắn anh sẽ về nhà trước mười giờ, mặc kệ mọi người vui chơi ra sao.

Vậy nên lần này, họ nhiệt tình mời cả tôi đến chung vui.

Nhưng vừa bước chân vào, tôi đã cảm thấy không khí có gì đó sai sai.

Mọi người vẫn hồ hởi chào đón tôi, nhưng đồng thời lại liếc mắt ra hiệu với Lục Diêu.

Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi tất cả đã yên vị, một cô gái tóc ngắn mới khoan thai đến muộn.

"Xin lỗi, kẹt xe nên em đến trễ!"

Cô gái cao ráo, giọng nói trong trẻo và rất cởi mở.

Lục Diêu ngồi bên cạnh tôi, thoáng chốc cứng đờ người.

Lần đầu tiên tôi thấy một người có biểu cảm như thể tim ngừng đập trên gương mặt.

Cô gái tươi cười đưa tay ra với tôi:

"Đây là cô dâu tương lai phải không? Rất vui được làm quen, em là Dư Lộc!"

Nghe cái tên ấy, tôi lập tức hiểu ra tất cả.

Đây chính là bạch nguyệt quang năm xưa của Lục Diêu.

Nghe nói, hồi đó Lục Diêu chưa trầm tĩnh như bây giờ, anh theo đuổi cô ấy rất mãnh liệt.

Dưới nhà cô, anh từng bày cả ngàn đóa hồng.

Ngoài bãi biển, anh từng đốt pháo hoa dài cả trăm mét chỉ để tặng cô.

Cả tuổi trẻ của anh đã dành trọn cho cô gái ấy.

Nhưng ba năm trước, cô dứt áo ra đi, theo đuổi một chàng trai khác, ra nước ngoài du học.

Tôi quen Lục Diêu vào chính thời điểm đó.

Trong một buổi tiệc, Lục Diêu bước qua ánh đèn lờ mờ, tiến về phía tôi.

Rõ ràng tôi chỉ mới uống nửa ly rượu, nhưng lại say khướt như một con cún.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi luống cuống hỏi bạn bè xung quanh về thông tin của anh.

Khi bị đẩy đến trước mặt anh, tôi căng thẳng đến mức lắp bắp:

"Tôi tên Sơ Đường. Xin hỏi quý danh Lục tiên sinh là gì ạ?"

Tiếng cười rộ lên khắp nơi.

Lông mày cau có của Lục Diêu suốt mấy tháng qua cuối cùng cũng giãn ra.

Sau khi quen nhau, Lục Diêu dường như dồn hết sự dịu dàng của mình cho tôi.

Anh nhớ rõ những món tôi thích hay không thích.

Dù tôi tăng ca đến khuya, anh vẫn kiên trì tự mình đến đón.

Mỗi dịp lễ, anh đều chuẩn bị quà một cách chu đáo.

Đăng ảnh tôi lên mạng xã hội, giới thiệu tôi với từng người thân, bạn bè của anh.

Bạn bè anh thường trêu chọc:

"Đời trước trồng cây, đời sau hái quả. Sơ Đường, cậu thật may mắn.

Lục Diêu theo đuổi cô gái khó chinh phục nhất, luyện thành cao thủ EQ, để cậu hưởng hết."

Tôi chưa từng khó chịu vì những lời này.

Bởi vì họ nói, dù là ngoại hình hay tính cách, tôi và cô gái kia hoàn toàn khác nhau.

Tôi không phải là người thay thế của ai cả.

Quan trọng hơn, tôi cảm nhận được, Lục Diêu rất yêu tôi.

Sau ba năm yêu nhau, anh đã cầu hôn tôi một lần nữa, đầy chân thành.

Tôi cứ ngỡ rằng, tình yêu của chúng tôi sẽ thuận buồm xuôi gió, đơm hoa kết trái.

Nhưng đúng lúc này, hiện thực lại giáng cho tôi một cái tát đau điếng.

Dư Lộc thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi.

Cô lấy từ trong túi ra một lọ nước hoa, đưa cho tôi:

"Quà mừng cưới, mùi hương này rất sang, em đã dùng bảy, tám năm nay rồi, không đổi."