Chia Tay Không Hối Tiếc

Chương 4: Chia Tay Không Hối Tiếc



Lục Diêu cứng họng.

Chiếc Bentley biển xanh của anh, lần đầu tiên khiến anh cảm thấy nhục nhã.

Tôi mở cửa xe, bước vào.

Quay đầu nhìn anh, tôi nói:

"Đám cưới của chúng ta, hủy thôi."

"Cả hai chúng ta đều cần phải suy nghĩ lại."

Trên đường về, tôi lướt qua bảng tin WeChat, phát hiện Dư Lộc đã đăng hai dòng trạng thái.

Dòng đầu tiên:

"Cô ấy quả nhiên chẳng giống em chút nào. Nhưng cậu không thấy như vậy càng khiến mọi chuyện thêm lộ liễu à?"

Dòng thứ hai:

"Nếu cậu muốn dùng ba năm qua để chứng minh rằng việc em từ bỏ cậu là sai lầm, vậy thì cậu thành công rồi."

Cảm xúc dồn nén suốt cả buổi tối của tôi đột ngột vỡ òa.

Tôi bật khóc nức nở, cảm thấy ba năm chân thành của mình thật không đáng.

Tôi từng nghĩ sự chiều chuộng đến từng li từng tí của Lục Diêu dành cho tôi là vì tình yêu.

Không ngờ rằng, tất cả chỉ là để anh cố tình thể hiện trước mặt cô ấy.

Hóa ra, tôi chỉ là công cụ trong trò chơi tình ái cao cấp của hai người họ.

Linh Nguyệt là người thẳng tính, không giỏi an ủi.

Cô ấy quen với việc giải quyết vấn đề một cách trực tiếp.

"Đừng khóc nữa, đàn ông thiếu gì, đổi người khác chẳng phải xong sao."

"Anh trai tớ vừa đẹp trai vừa giỏi giang, ba tớ phong độ ngời ngời, cậu chọn một đi!"

Tôi khóc đã đời, lại bị cô ấy chọc cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Linh Nguyệt, có phải tớ vô dụng lắm không? Đến mức này mà còn phải để cậu ra mặt giúp."

Linh Nguyệt vỗ nhẹ lên đầu tôi.

"Cậu nói gì ngốc vậy? Chỉ là mỗi người có một tính cách khác nhau thôi mà."

"Nhà tớ từ sớm đã không có mẹ. Cả ba cha con tớ đều không bình thường, chẳng biết cách thể hiện tình yêu thương. Tớ từ nhỏ đã nghịch ngợm, khiến người ta đau đầu, cơ hội để phát huy giá trị cũng chẳng nhiều."

"Còn cậu là người dịu dàng, tốt bụng trời sinh. Mỗi ngày ở bên cậu đều như tắm mình trong gió xuân. Cậu cũng là bác sĩ tiêm không đau nhất thành phố. Lúc tớ nằm viện, nếu không có cậu kiên nhẫn ở bên dỗ dành, tớ thật sự không vượt qua nổi."

Những lời này khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Sự tự tôn đã sụp đổ của tôi cũng dần hồi phục.

Linh Nguyệt tiếp tục:

"Nói thật nhé, cậu không cân nhắc gả vào nhà tớ à?"

Câu này, cô ấy đã hỏi không biết bao nhiêu lần.

Tôi và Linh Nguyệt quen nhau là do cô ấy nằm viện.

Viện trưởng đích thân làm bác sĩ chính, còn tôi là trợ lý.

Nhưng vì tôi nói chuyện nhẹ nhàng, tiêm không đau, Linh Nguyệt ngang ngược quyết định để tôi làm bác sĩ chính của cô ấy.

Từ đó, chúng tôi xây dựng nên tình bạn cách mạng sâu sắc.

Lúc đó, tôi đã hẹn hò với Lục Diêu, ngày nào Linh Nguyệt cũng tiếc nuối đến đập cả đùi.

"Sao bệnh của tớ không đến sớm hơn vài tháng chứ! Lúc đó, cậu còn độc thân, tớ vẫn còn cơ hội rước cậu về nhà làm chị dâu!"

Người vô tội bị lôi vào chuyện này là Lăng Tiêu – anh trai của Linh Nguyệt, người đã đặc biệt từ nước ngoài về thăm bệnh.

Nghe đến mức mặt anh tối sầm lại.

Dưới sự lải nhải không ngừng của cô ấy, mối quan hệ giữa tôi và Lăng Tiêu ngay từ đầu đã ở mức đóng băng.

Mỗi lần tình cờ chạm mặt, tôi đều cúi đầu bối rối.