Chia Tay Không Hối Tiếc

Chương 7: Chia Tay Không Hối Tiếc



“Có một chiếc xe đậu trước cổng nhà mình từ nãy đến giờ, không biết chờ ai. Hình như… xe BYD?”

Nghe vậy, Lăng Tiêu lập tức đứng dậy: “Mọi người cứ ăn tự nhiên, tôi xuống xem sao.”

Chỉ một lát sau, dưới nhà vọng lên giọng nói của Lăng Tiêu:

“Chú Trương, ra đuổi chiếc xe biển xanh kia đi. Bảo người ta nhà chúng tôi không đặt xe công nghệ, chắc nhầm địa chỉ. Tiện thể đưa cho họ năm trăm tệ, bảo họ ra vỉa hè ăn bát mì, chờ cả buổi tối cũng không dễ dàng gì.”

Tôi nhỏ giọng thì thầm với Linh Nguyệt:

“Anh trai cậu tuy hơi kỳ quặc, nhưng thật ra lại là người tốt bụng.”

Linh Nguyệt cạn lời.

Linh Nguyệt sợ Lục Diêu đến quấy rầy tôi, nên bảo tôi ở tạm nhà cô ấy vài ngày.

Lăng Tiêu không phản đối.

Thậm chí, anh còn chủ động nhường phòng mình cho tôi, nói phòng này nhiều ánh sáng.

Còn bản thân thì chuyển sang phòng khách cạnh phòng ba mình.

Linh Nguyệt không khỏi trầm trồ:

“Anh mình trước giờ không bao giờ cho mình dẫn con gái về nhà, cũng không cho ai động vào đồ của anh ấy. Mình còn nghi ngờ anh ấy có chút chứng ghét phụ nữ. Vậy mà anh ấy lại dễ dãi với cậu như thế! Cậu biết điều này có nghĩa là gì không?”

“Là gì?” Tôi hỏi.

Bước chân Lăng Tiêu đi xuống cầu thang bỗng chậm lại.

“Có nghĩa là hai người kia đúng là quá đáng thật! Đến một người lạnh lùng như anh tôi còn động lòng trắc ẩn!” Linh Nguyệt tức tối nói.

“Không biết thì im miệng lại đi.” Lăng Tiêu hậm hực nói rồi "rầm rầm rầm" bước xuống cầu thang.

Phòng của Lăng Tiêu rất sạch sẽ, phảng phất hương thơm nhẹ của gỗ.

Tôi mở cửa sổ, muốn đón chút gió.

Gió thổi làm một số tài liệu trên kệ sách rơi xuống.

Tôi cúi xuống nhặt lên.

Từng tờ, từng tờ một, đều là bệnh án tôi viết cho Linh Nguyệt ba năm trước.

Tờ cuối cùng có chữ viết của Lăng Tiêu.

Nét chữ đẹp đến sắc sảo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sơ Đường, bác sĩ phụ tá bệnh viện trực thuộc Đại học Thanh Hoa.”

Không chút cảm xúc nào.

Nhưng lại giống như tràn đầy những cảm xúc bị kìm nén.

Tôi như vô tình phát hiện ra một bí mật không thể tưởng tượng nổi.

Tay run rẩy, tôi cẩn thận sắp xếp lại và đặt về chỗ cũ.

Rón rén quay lại giường, tự nhủ không được suy nghĩ lung tung.

Nhưng khắp phòng đều là hơi thở của Lăng Tiêu.

Nhắm mắt lại, khuôn mặt của anh cứ hiện lên như đèn kéo quân.

Tôi không kiềm được, mất ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau, chúng tôi gặp nhau tại bàn ăn.

Tôi mang đôi mắt gấu trúc.

Lăng Tiêu cũng vậy.

Ba Lăng thì trông mệt mỏi như vừa già thêm chục tuổi.

Linh Nguyệt kinh ngạc:

“Có chuyện gì vậy? Đêm qua mọi người đều ngủ không ngon sao?”

Tôi ấp úng: “Chắc tại đổi giường, chưa quen.”

Lăng Tiêu nói: “Tôi cũng đổi giường, chưa quen.”

Ba Lăng mệt mỏi nhìn anh:

“Con không ngủ được thì đi hành hạ ba à? Suốt cả đêm không biết lên cơn gì, ba ra ngoài đi vệ sinh thì con chạy ra nhìn, giật cả mình, làm ba cả đêm không ngủ nổi.”

Lăng Tiêu đáp trả đầy lý lẽ: “Ai mà đi vệ sinh tám lần một đêm chứ?”

Ba Lăng run rẩy môi: “Ba già rồi, tiểu nhiều, tiểu gấp, thế là bất thường à?”

Nói xong, ông ném đũa, mặt đầy uất ức rời khỏi bàn.

Ông đã no giận hai bữa rồi, không béo lên nổi cũng phải.