Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án

Chương 62



Xe của Vệ Thập Mệnh còn chưa vào đến văn phòng mà đã nhận được cuộc gọi từ Thẩm Đồ, hai vợ chồng nhà họ Hà lại đệ đơn xin chuyển giao vụ án! Những năm gần đây, cùng với sự phát triển của các cơ quan điều tra tư nhân, con đường thụ lý vụ án cũng trở nên đa dạng hơn, dĩ nhiên tất cả tổ chức điều tra hình sự, bao gồm cả cơ quan nhà nước đều nằm trong phạm vi giám sát và quản lý của các tổ chức pháp luật quốc tế.

Vì thế, nếu cơ quan công an không thể đáp ứng kỳ vọng của người khiếu nại trong thời hạn quy định, họ có quyền yêu cầu chuyển giao vụ án sang tổ chức hình sự khác để tiếp tục điều tra.

Tuy nhiên, vụ án của Hà Thanh Lương vẫn chưa hết thời hạn tối thiểu nên đơn xin của hai vợ chồng nhà họ Hà đã bị bác bỏ. Dù vậy cũng không khó tưởng tượng, chắc chắn hai người sẽ tự điều tra ngầm, đồng thời chờ hết hạn để nhanh chóng giành lấy quyền tiếp nhận vụ án.

Hành động này càng khiến Thẩm Đồ sinh nghi, nhưng quả thật tiến triển của vụ án hiện tại đang lâm vào thế bế tắc. Cái chết của Hà Thanh Lương hết sức kỳ quái, báo cáo khám nghiệm tử thi chỉ cho thấy cậu ta từng bị ép dùng thuốc ngủ, trên thi thể không có dấu vết vân tay hay bất kỳ manh mối nào hữu ích.

Mà cái chết của chủ căn nhà nơi phát hiện thi thể còn đáng sợ hơn, bị phân xác và gửi bưu kiện về tận nhà, đến giờ thi thể vẫn chưa đủ, địa chỉ người nhận và người gửi đều là giả. Có thể nói, hung thủ không chỉ có năng lực phản trinh sát* cực mạnh mà còn là một kẻ giết người có kỹ thuật vô cùng cao siêu.

*Phản trinh sát: khả năng phát hiện, né tránh, đánh lạc hướng hoặc vô hiệu hóa hoạt động trinh sát và điều tra của đối phương.

Bên phía Thẩm Đồ vẫn chưa khoanh vùng được nghi phạm, còn chỗ Vệ Thập Mệnh lại xuất hiện bước ngoặt mới vì hành động của hai vợ chồng nhà họ Hà.

Suốt cả buổi sáng, văn phòng làm việc bận rộn đến mức một ngụm nước cũng khó nuốt nổi, mãi đến mười hai giờ trưa khi đồ ăn ngoài được giao tới, mọi người mới có thể thở phào một hơi, công việc tuy bận nhưng không ai than phiền.

Vệ Thập Mệnh luôn rộng rãi hào phóng với nhân viên của mình, văn phòng có nhà ăn riêng, bữa trưa được đặt bên ngoài nhưng lại phong phú như đại tiệc, bày kín cả bàn, mọi người vừa ăn vừa tiếp tục bàn bạc về vụ án.

Vì không có thi thể để kiểm tra nên Chu Dịch tập trung vào bản báo cáo khám nghiệm và việc Mông Gia bị hỏa táng một cách kỳ lạ. Nhờ sự xuất hiện của vợ chồng nhà họ Hà mà trọng tâm chuyển sang điều tra mối liên hệ giữa bệnh viện, pháp y, nhà tang lễ và nhà họ Hà.

Lần này có mục tiêu rõ ràng, điều tra thuận lợi hơn rất nhiều. Không ngờ càng điều tra càng phát hiện sự liên kết rối rắm như thể trùng hợp, bệnh viện mẹ của Mông Gia từng điều trị cũng là nơi Mông Gia được cấp cứu sau khi nhảy lầu, chính là bệnh viện mà ba của Hà Thanh Lương - Hà Hải Giang làm cổ đông lớn nhất.

Nghe đến cái tên Hà Hải Giang, La Phù Nhược suýt sặc, không nhịn được cảm thán: "Nhà họ Hà thiếu nước à, ba tên Hà Hải Giang, con tên Hà Thanh Lương, chắc gom hết nước thiên hạ rồi."

"Cô nói đúng thật." Phong Lâm Tụ cũng đang tra xét về nhà họ Hà từ sáng, càng tra càng thấy thú vị: "Hà Hải Giang còn có hai anh trai, trước đây ông ta cũng không dùng cái tên này. Nhà họ Hà phát đạt từ những việc phi pháp, buôn bán ma túy, mua bán người, buôn lậu, thậm chí từng nhúng tay vào súng đạn, không có gì là không dám làm, nhưng chắc là kiếm quá nhiều đồng tiền bất chính nên hai anh trai của Hà Hải Giang đều chết ngoài ý muốn, một người bị nổ khí gas, một người chết cháy. Sau đó công việc làm ăn của Hà Hải Giang cũng liên tiếp gặp trục trặc, đến khi gặp cao nhân chỉ điểm, nói nhà họ Hà hỏa khí quá vượng, cần dùng thủy để trấn, lúc này mới đổi sang cái tên Hà Hải Giang."

"Thời nay còn có người tin mấy cái đó?" La Phù Nhược định khịt mũi coi thường, nhưng vừa quay sang đã thấy Ngu Thất đang gặm chân cua đành lặng lẽ nuốt lời, đổi chủ đề: "Nhà họ Hà đã từng làm giang hồ, chắc chắn kẻ thù không ít, chẳng trách bên đội cảnh sát điều tra không tìm ra manh mối, thù oán đầy rẫy, nghi phạm cũng cả đống. Không lạ gì khi bọn họ sốt ruột muốn chuyển vụ án đi, chắc là chột dạ rồi."

Chu Dịch gật đầu: "Đúng là lo sợ cảnh sát điều tra nguyên nhân cái chết của Hà Thanh Lương mà lần ra chuyện cũ, để rồi bị tóm bằng chứng và tự đẩy mình vào tù. Ngoài ra chuyện này còn liên quan đến vụ tự sát của Mông Gia hai tuần trước. Ngoài bệnh viện thì pháp y khám nghiệm cũng có liên hệ với nhà họ Hà, cụ thể đang điều tra tiếp, còn nhà tang lễ, sau khi có hướng điều tra thì đúng là tìm được vài manh mối, chỉ là đến giờ tôi vẫn chưa thấy có liên quan trực tiếp giữa nhà họ Hà và Mông Gia."

Tác Tư Tiền đẩy gọng kính: "Tôi thì có vài phát hiện. Thu chi tài chính của Mông Gia và mẹ không có gì bất thường, tôi tra ngược về năm năm trước cũng vẫn ổn, nhưng quan hệ xã hội lại có tiến triển. Ba của Mông Gia tên Mông Mộng Trắc Trắc, nhà họ Mộng từng là gia đình giàu có, tài sản hàng chục triệu, không phải đại gia nhưng cũng sung túc. Tuy nhiên, trong một chuyến du lịch, Mông Gia bất ngờ mất tích, khi hai vợ chồng tìm con thì vô tình gặp phải một cuộc hỗn chiến. Mông Mộng Trắc đã bị chém chết vì bảo vệ vợ, chuyện xảy ra cách đây mười năm, lúc ấy Mông Gia mới tám tuổi. Sau khi ba mất, gia đình lụi bại, mẹ con họ rời thành phố cũ để đến Vệ Đô sống. Khoảng một năm trước mới chuyển đến An Đô."

Trương Kha chăm chú nghe xong mà vẫn thấy khó hiểu: "Vậy thì liên quan gì đến vụ án?"

Tác Tư Tiền quay sang Trương Kha: "Anh nhớ em từng học ở Vệ Đô, một năm trước mới đến An Đô mà."

Cả phòng sáng mắt cả lên, Trương Kha cũng lập tức nhớ đến cảnh hồn ma của Mông Gia xoa đầu mình, không khỏi hoảng hốt: "Không phải chứ, vì sao lại là em?"

Mọi người nhìn gương mặt mơ hồ của Trương Kha, ai cũng rối rắm không hiểu điểm mấu chốt là gì. Mông Gia và cả mẹ cậu ta từng theo dõi Trương Kha, rốt cuộc có quan hệ gì với cậu ta vậy?

Vệ Thập Mệnh trầm ngâm một lúc: "Chuyện Trương Kha tạm gác lại, trước hết điều tra kỹ mối liên hệ giữa nhà họ Hà và Mông Gia, đồng thời tìm chứng cứ Hà Thanh Lương bỏ tiền mua chuộc khiến Mông Gia tự sát. Thuê người giết người và xúi giục tự sát là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Một là phạm pháp, một là phạm đức."

Phong Lâm Tụ nhún vai: "Nhưng Hà Thanh Lương đã chết rồi."

"Thì sao?" Vệ Thập Mệnh bình thản: "Chết không phải là kết thúc. Với người chết là vậy, với hung thủ cũng thế."

"Tùy anh thôi." Phong Lâm Tụ làm vẻ không quan tâm, nhưng trong mắt lại hiện lên cảm xúc không ai dễ dàng thấu hiểu.

Ngu Thất ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại ở Trương Kha. Trương Kha đang cầm ly nước vừa uống một ngụm thì rùng mình, lẩm bẩm: "Nước lạnh thật, tỉnh cả người."

Ngu Thất liếc nhìn linh hồn Mông Gia đang ủ rũ đứng phía sau Trương Kha, há miệng định nói gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng, dường như oán khí quanh người Mông Gia ngày càng nặng. Với những gì tra được hiện giờ, Ngu Thất thấy Mông Gia rất giống Vân Hoàn Ân, đều là kiểu anh trai hàng xóm dịu dàng ấm áp, nhưng hai người cũng khác biệt rõ ràng. Vân Hoàn Ân luôn nhìn thấu mọi chuyện, kể cả cái chết của chính mình, còn Mông Gia thì nghĩ nhiều quá, chính vì thế mới tự sát, mới bị oán khí quấn lấy.

Sau bữa trưa, Trương Kha lại lén gọi điện về nhà, hỏi liệu mình có phải con ruột không. Lần này đến mẹ Trương cũng thấy con mình không bình thường, truy hỏi mấy lần, Trương Kha đành kể sơ tình hình vụ án. Nghe xong, mẹ Trương để tưởng tượng bay xa, nghi là trao nhầm con khiến Trương Kha đen mặt, nhưng khuôn mặt giống nhau đến mức ấy đã là bằng chứng thuyết phục nhất rồi, chuyện nhầm con đời này là không thể xảy ra được.

Cúp máy xong, Trương Kha cũng chìm vào trầm tư rất lâu, rốt cuộc cậu ta có quan hệ gì với Mông Gia và nhà họ Mông, tại sao lại không hề có chút ký ức nào về điều đó.

Hơn ba giờ chiều, Vệ Thập Mệnh và Ngu Thất đến nghĩa trang, đứng trước bia mộ của Mông Gia, trước mộ còn đặt hai bó hoa đã hơi héo, có lẽ để từ hai ngày trước.

Lạ một điều là từ sau khi Mông Gia chết, hành tung của mẹ cậu ta trở nên cực kỳ mờ mịt, thậm chí tránh thoát cả hai hướng điều tra từ văn phòng và cảnh sát. Theo lời hàng xóm thì bà ấy bị đả kích rất nặng, không nơi cầu cứu, tinh thần suy sụp gần như phát điên, một người điên như vậy sao có thể trốn được lâu đến thế?

Lúc Vệ Thập Mệnh đang đi hỏi người phụ trách nghĩa trang xem gần đây có ai đến viếng không thì Ngu Thất thấy trước bia mộ Mông Gia dần dần hiện ra bóng dáng một đứa trẻ, từ mờ nhạt trở nên rõ ràng. Nhóc con trông khoảng bảy, tám tuổi, tóc ngắn, nét mặt thanh tú, chỉ là sắc da tím bầm, tròng mắt hơi lồi ra, rõ ràng lúc chết không được yên ổn.

Nhóc con có vẻ rất có thiện cảm với Ngu Thất, muốn lại gần mà không dám, chỉ ngồi xổm bên mộ lặng lẽ nhìn, rõ ràng vì có sự xuất hiện của Ngu Thất mà linh hồn mới tụ được thêm năng lượng để thành hình.

Ngu Thất không giỏi dỗ trẻ con, anh lục túi hồi lâu cũng chỉ tìm được một gói thức ăn cho cá nhỏ xíu, thế là liền đưa cho cậu bé: "Muốn ăn không?"

Nhóc con nhìn cậu rồi lại nhìn gói đồ ăn, cuối cùng đưa tay đón lấy, cẩn thận ngắt một miếng bỏ vào miệng, mắt lập tức sáng bừng: "Ngon lắm."

Ngu Thất bật cười, vươn tay xoa đầu nhóc, đối phương lập tức tỏ ra ngỡ ngàng như được yêu thương, thân thể linh hồn cũng ngưng tụ rõ rệt hơn, rõ ràng là được lợi không nhỏ.

Chỉ một cái chạm nhẹ nhưng Ngu Thất đã nhận ra sức mạnh linh hồn của cậu bé đang tăng nhanh: "Em tên là gì?"

Nhóc con không giống những ác linh mất trí, ngược lại rất ngoan ngoãn: "Em tên là Mông Gia."

Ngu Thất sững lại, nhìn kỹ đứa trẻ trước mặt, da dẻ vẫn trắng bệch pha xanh, qua việc ôn lại hàng đống kiến thức pháp y gần đây, anh biết đó là dấu hiệu của chết ngạt. Ngoài gương mặt ra thì môi còn nứt nẻ, có hơi mất nước, dáng người gầy gò như thể lúc còn sống đã nhịn đói nhiều ngày vậy. Những điều này tạm thời không nói tới, chỉ riêng vẻ ngoài thôi mà cậu bé này đúng là có nét giống với Mông Gia.

Thấy Ngu Thất mãi không lên tiếng, cậu bé tưởng mình nói chưa rõ nên lại ưỡn ngực giải thích lần nữa: "Em tên Mông Da, chữ Mông trong khải mông, chữ Da trong Thượng Da*."

*蒙椰 /Méng Yē/: Mông Gia, theo từ điển Thiều Chửu thì 椰 âm Hán Việt là Gia, nghĩa là cây dừa.

蒙邪 /Méng Yé/: Mông Da, Mông trong khải mông có nghĩa là khai sáng, đánh thức (những người mê tín ngu muội), Da trong 上邪 (Thượng Da) đọc là /Yé/ (Da), không phải /Xié/ (Tà), có nghĩa là "hỡi trời".

Lúc này Ngu Thất mới hiểu được, thì ra Da này không phải là Gia, đồng âm nhưng khác chữ, vậy là hai người khác nhau.

Đúng lúc Vệ Thập Mệnh quay lại, thấy Ngu Thất thất thần bèn hỏi: "Sao vậy?"

Ngu Thất chỉ vào mộ Mông Gia: "Tôi muốn mở ra xem thử."

Vệ Thập Mệnh: "..."

"Không có người nhà đồng ý, chúng ta không thể làm vậy được." Người phụ trách nghĩa trang đi cùng Vệ Thập Mệnh lên tiếng.

Vệ Thập Mệnh gật đầu: "Phối hợp điều tra, mở đi."

Người phụ trách: "..."

Kết quả là mộ của Mông Gia vẫn bị mở ra, bên trong không có gì khác thường cả, chỉ có một bình tro cốt. Người phụ trách không vui ra mặt: "Đã mở rồi, có gì bất ổn sao?"

Ngu Thất nhìn nhóc con vẫn trốn một bên chưa chịu rời đi, thế là tự mình nhảy xuống mộ, hai tay bưng bình tro lên.

Mặt người phụ trách càng đen hơn, không chỉ đào mộ mà còn chạm vào tro cốt, nếu người nhà mà biết thì đúng là khó ăn nói, ông ta lau mồ hôi túa ra trên trán.

Ngu Thất đưa bình tro cho Vệ Thập Mệnh, dù không hiểu rõ lắm nhưng hắn vẫn nhận lấy, vừa cầm lên đã nhận ra có gì đó không đúng. Người sau khi hỏa táng sẽ không bỏ toàn bộ tro cốt vào bình mà chỉ chọn một phần, nhưng bình tro này lại nặng bất thường như được lấp đầy vậy, hơn nữa nó cũng to hơn không ít so với các bình tro khác.