Đội trưởng Thẩm bị mọi người dụ rời khỏi hiện trường, mãi đến khi quay về cục cảnh sát mới sực tỉnh, người tên Ngu Thất kia đúng là có điểm bất thường, cho dù là kẻ mê tín, không có chứng cứ thì làm sao biết được chuyện về Mông Da, thậm chí còn mô tả chính xác tình trạng tử vong của cậu bé?
Thẩm Đồ không khỏi sờ cằm suy nghĩ. Anh ấy tuyệt đối không tin mấy thứ thần thần quỷ quỷ, nếu nói Ngu Thất từng tận mắt chứng kiến cái chết của Mông Da còn có thể tin đôi chút. Dù sao đi nữa, người tên Ngu Thất này trông thế nào cũng thấy khả nghi.
Mà cái kẻ khả nghi đó lúc này đang nghiêm túc điều tra chuyện xảy ra mười năm trước. Không chỉ riêng Ngu Thất, tất cả mọi người trong văn phòng đều đang tập trung điều tra sự kiện nhà họ Mông năm đó đột nhiên gặp chuyện.
Thời gian cách quá xa, người liên quan thì quá nhiều, hơn nữa bề ngoài cũng chẳng có mối liên hệ gì rõ ràng, nhưng chính vì như thế, nếu tra ra được điểm giao thoa nào đó, rất có thể đó chính là điểm khởi đầu của toàn bộ mọi chuyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người đều chìm trong biển tài liệu khổng lồ, không ai muốn phá vỡ nhịp độ bận rộn đó, cho đến khi Ngu Thất cảm thấy hơi đói bụng, lôi hộp thức ăn cho cá ra gặm rôm rốp thì mọi người mới giật mình ngẩng đầu lên.
Âm thanh ăn uống của Ngu Thất không lớn, khổ nỗi hoàn cảnh quá yên tĩnh mà thính giác của cả nhóm lại quá nhạy, thế là mới nhận ra được. Nhìn thấy thứ mà Ngu Thất đang ăn, La Phù Nhược không nhịn được dụi mắt, xác nhận lại bao bì kia đúng là in dòng chữ "thức ăn cho cá XX", chẳng lẽ lâu quá rồi mình không đi siêu thị, trào lưu bây giờ đổi hết rồi sao?
La Phù Nhược không nhịn được nhích lại gần, quan sát kỹ món ăn vặt của Ngu Thất. Ngu Thất hào phóng chia sẻ, La Phù Nhược nếm thử một miếng, mắt lập tức sáng lên: "Còn ngon hơn mấy loại cá khô bình thường nhiều ấy!"
Nghe vậy, những người khác cũng xúm lại. Ngu Thất lấy một túi dự trữ từ ngăn kéo ra: "Còn nhiều vị khác nữa nè, ngon cực luôn."
Mọi người vừa chờ đồ ăn giao đến vừa nếm thử mấy món của Ngu Thất, phát hiện đúng là khá ngon thật, có vị cá nhưng không nồng, thanh đạm vừa phải, không giống những loại đồ ăn vặt ngày thường toàn rắc đầy gia vị. Loại đồ ăn này tên đã đặc biệt mà hình thức còn bắt mắt, hương vị lại càng đặc biệt hơn, thanh thanh tự nhiên rất thích hợp để nhâm nhi chậm rãi.
Nhìn một đám người vây lại ăn thức ăn cho cá, Vệ Thập Mệnh im lặng không nói gì.
Sau khi hỏi xin địa chỉ mua đồ ăn vặt từ Ngu Thất, đồ ăn ngoài cũng được giao tới. Ăn xong bữa tối, mọi người lại tiếp tục công việc bận rộn.
Mãi đến khuya mọi người mới lần lượt tan làm, ai nấy đều lặng lẽ rời đi không làm phiền những người còn lại. Sau khi Vệ Thập Mệnh và Ngu Thất trở về biệt thự, Ngu Thất ngáp một cái rõ to rồi liếc sang bể cá, phát hiện mấy con cá mua hôm qua vẫn sống khỏe như thường.
Sau một ngày như thế, lượng linh lực tiêu hao đối với Ngu Thất hiện tại vẫn khá lớn. Vì vậy vừa về tới nhà, anh lập tức từ bỏ hình thái người trưởng thành, trở về hình dạng người cá thoải mái nhất, dù nhỏ người đi lại bất tiện nhưng ít ra không cần tốn linh lực.
Vệ Thập Mệnh nhặt bé cá nhỏ dưới đất, đặt lên bồn rửa mặt: "Anh rửa mặt trước đi, tôi thay đồ đã."
Ngu Thất gật đầu: "Ừ đi đi."
Vệ Thập Mệnh rời đi, Ngu Thất đạp đuôi leo lên cái kệ nhỏ mà Vệ Thập Mệnh chuẩn bị riêng cho mình, lấy cốc đựng bàn chải, dùng bàn chải nhỏ như cành cây, vươn người mở vòi nước. Ai ngờ nước chảy mạnh quá, anh không kịp phản ứng khiến cái cốc bị dòng nước cuốn đi, Ngu Thất cúi đầu nhìn cái cốc trôi thẳng vào miệng cống, lặng lẽ đờ người.
May mà miệng cống có lưới chắn giữ lại được cái cốc nhỏ. Ngu Thất nhảy tõm vào bồn nhặt cái cốc lên, dĩ nhiên là cả người cũng ướt sũng, nhưng anh chẳng để tâm, tộc Linh Tịch sinh ra từ nước, điều khiển nước, người cá rời nước vẫn có thể tách ẩm hong khô lập tức, gần như không tiêu hao chút linh lực nào.
Ngu Thất vươn vai, đứng trong bồn đánh răng rồi dùng bàn tay bé xíu hứng nước rửa mặt, ngờ đâu nước mạnh quá rửa phát thành tắm luôn. Bồn rửa còn cao hơn cả người, thế là Ngu Thất đột nhiên nổi hứng đóng van xả nước lại, chuẩn bị bơi một trận.
Lúc Vệ Thập Mệnh thay đồ xong bước vào thì thấy nước trong bồn rửa đã đầy, một con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội bên trong. Bé cá ánh vàng kim đang vẫy chiếc đuôi dài uyển chuyển như dải lụa dưới ánh trăng, nhanh nhẹn, trơn tru, sinh động đến mức không thể nắm bắt, lúc này cái bồn nước kia chẳng khác gì một bể bơi xa hoa thu nhỏ.
Cảm giác được Vệ Thập Mệnh đến, Ngu Thất ngừng quẫy nước, ngoan ngoãn chuẩn bị nhường chỗ, còn không quên lặn xuống đáy bồn mở lại van xả. Nước xoáy thành dòng, Ngu Thất cũng thuận thế xoay vòng hai cái theo dòng xoáy rồi nhảy lên khỏi, mang theo từng giọt nước lấp lánh.
Vệ Thập Mệnh đưa tay đỡ lấy theo phản xạ, bé cá đáp xuống lòng bàn tay hắn, cảm giác mát lạnh dễ chịu. Anh nhìn khuôn mặt gần sát của Vệ Thập Mệnh, bỗng nhe răng cười gian, lắc mạnh đầu khiến nước bắn tung tóe lên mặt hắn.
Vệ Thập Mệnh cũng chẳng giận, trái lại phát hiện ra một điều, chỉ cần Ngu Thất lắc nhẹ một cái là toàn thân và mái tóc đều khô ráo: "Người cá ai cũng có năng lực này à?"
Ngu Thất đạp đuôi, nhảy lên vai hắn để hắn tiện tay rửa mặt, đáp: "Tôi không phải người cá, tôi là Linh Tịch, quản lý sông núi biển hồ, chỗ nào có nước đều nằm trong quyền quản lý. Chỉ là ở chỗ các cậu không có Linh Tịch, nhưng lại có truyền thuyết về người cá và giao nhân, không biết thật giả ra sao. Sau này nếu có cơ hội ra biển, có khi tôi sẽ thử lặn xuống đáy biển xem thử."
Vệ Thập Mệnh khẽ ừ một tiếng rồi không hỏi tiếp nữa, chỉ bình thản tiếp tục rửa mặt, nhưng trong lòng hắn lại dậy lên từng cơn sóng vì lời nói đó. Thật ra trước giờ hắn cũng từng phát hiện, cách biểu đạt của Ngu Thất tuy gần gũi với người hiện đại nhưng đôi lúc vô thức lại mang chút cổ xưa. Lần đầu tiên hắn nhận ra, nếu một ngày thật sự đến được đại dương, bé cá nhỏ này có thể thoát khỏi mọi ràng buộc, tự do sống trong lòng biển cả.
Thế giới hiện đại, bước chân con người đã vươn ra vũ trụ, nhưng trên trái đất này vẫn còn giữ được vẻ thần bí... chỉ còn lại đại dương. Sự rộng lớn, bí hiểm và nguy hiểm của biển khơi vượt xa cả bầu trời, cũng vì vậy mà máy bay mất tích trên biển luôn khó tìm, bởi lặn sâu để thăm dò là chuyện quá đỗi gian nan.
Đánh răng xong, Vệ Thập Mệnh nói: "Biển bây giờ cũng không hẳn an toàn đâu. Nếu xuống biển, nhớ tránh xa chỗ có con người."
Vệ Thập Mệnh không cố giữ anh ở lại, chỉ hy vọng nếu thật có ngày đó, Ngu Thất đừng để loài người phát hiện, bằng không, những gì anh phải đối mặt sẽ là cơn ác mộng không thể tưởng tượng nổi.
Ngu Thất gật đầu. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi hòa nhập vào xã hội loài người, anh đã liên tục cập nhật nhận thức về thế giới này, ngày càng biết cách giữ kín thân phận. Nhớ tới mấy video về các loài cá quý hiếm sắp tuyệt chủng mà gần đây đã xem, Ngu Thất tò mò hỏi: "Nếu tôi sống ở biển, cá dưới biển có ăn được không? Sao cá mập lại không ăn được? Cá voi cũng không ăn được luôn hả? Thế còn chim cánh cụt? Ở chỗ tôi làm gì có chim cánh cụt, trông nó mũm mĩm dễ thương thế mà."
Vệ Thập Mệnh: "..."
Trong nửa tiếng tiếp theo, thám tử Vệ kiên nhẫn giảng giải cho Ngu Thất về hệ sinh thái biển hiện nay, chuỗi thức ăn cơ bản và cách phân loại động vật dưới nước.
Vì liên quan đến đồ ăn nên Ngu Thất nghe cực kỳ nghiêm túc, cuối cùng kết luận rằng không được ăn cá quá to, còn mấy con cá bé, tôm nhỏ thì thoải mái. Cậu thấy khá phiền phức, ở thế giới này ăn uống mà cũng phải phân loại, thậm chí chim cánh cụt trông mũm mĩm như vậy, không những không phải cá mà còn không ai xem là món ăn nữa, Ngu Thất không khỏi cảm thán thật tiếc ghê.
Nhìn dáng vẻ như thể vừa đánh mất một trăm triệu của Ngu Thất, Vệ Thập Mệnh không nhịn được cong môi cười. Hắn thật sự không rõ từ khi nào Ngu Thất lại sinh ra ham muốn ăn uống mãnh liệt với chim cánh cụt như vậy, chỉ mong sau này anh đừng lỡ chân đến khu Nam Cực, nếu không chỉ sợ sẽ đứng đó nhìn đàn chim cánh cụt mà chảy nước miếng.
Bàn xong chuyện ăn uống, hai người lại trò chuyện thêm một lúc về vụ án. Điều tra suốt cả buổi chiều không phải vô ích, Ngu Thất và Vệ Thập Mệnh đều thu hoạch được khá nhiều. Trước khi rời đi, họ còn tổng hợp lại tư liệu mà các thành viên trong văn phòng đã điều tra được, cuối cùng rút ra một kết luận không mấy khả quan: người giết Hòa Thanh Lương, phân xác Trương Bạch, rất có thể chính là mẹ của Mông Gia - Đoàn Cẩm Sắt.
Người phụ nữ bất hạnh cả đời ấy, thời trẻ mất đi người yêu và một đứa con, trung niên thì đứa con cuối cùng cũng nhảy lầu qua đời, cầu cứu không ai giúp, cuối cùng đành tự mình ra tay.
Tuy vẫn chưa tra ra nguyên nhân thật sự khiến Mông Gia nhảy lầu nhưng toàn bộ quá trình xảy ra chuyện mười năm trước đã được làm sáng tỏ. Năm đó, gia đình nhà họ Mông đi du lịch, khi ấy Mông Gia tám tuổi, Mông Da bảy tuổi, hai đứa trẻ hiếu động chạy chơi rồi lạc mất cha mẹ, không ngờ lại chạm trán thế lực buôn người nhà họ Hà. Đúng như Ngu Thất từng nói, cả hai bị nhét vào vali mang đi, nhà họ Hà vốn đã mua chuộc sẵn nhân viên an ninh, cứ thế xách vali qua cổng an ninh mà không ai nghi ngờ.
Trong đại sảnh nhà ga đông nghịt người qua lại, khó mà tưởng tượng nổi hai đứa trẻ bị trói tay chân, bịt miệng trong vali ấy đã sợ hãi đến mức nào. Cha mẹ Mông Gia tìm khắp nơi, trải qua muôn vàn khó khăn mới lần ra chút manh mối.
Nhưng đúng lúc đó, nội bộ nhà họ Hà xảy ra hỗn loạn. Xuất thân từ hắc đạo, đánh nhau nổ súng là chuyện thường, vừa hay phát hiện cha mẹ Mông Gia bám theo, dứt khoát mượn cớ hỗn chiến mà loạn đao chém chết ba Mông.
Mẹ Mông may mắn nhờ sự che chở của chồng mà thoát được một mạng. Bà ấy không nỡ từ bỏ việc tìm con, trong khi chịu đựng nỗi đau mất chồng, lại vừa gắng gượng tiếp tục tìm kiếm đứa con trai của mình.
Cuối cùng cũng tìm được, nhưng Mông Da vì quá căng thẳng, lại thiếu nước thiếu thức ăn nên bị ngạt chết trong vali, Mông Gia trong chiếc vali còn lại vẫn sống sót.
Chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Mẹ Mông muốn đòi lại công bằng cho chồng và con nhưng không ngờ nhà họ Hà sớm đã mua chuộc cảnh sát, bệnh viện, thậm chí là tòa án. Cái chết của ba Mông và Mông Da bị định là tai nạn, không thể lật lại vụ án. Khi Đoàn Cẩm Sắt có ý định kháng cáo, toàn bộ tài sản của ba Mông lập tức bị đóng băng với lý do phi pháp, nhà họ Mông sụp đổ hoàn toàn!
Đoàn Cẩm Sắt hiểu đây là lời cảnh cáo nhưng bà ấy không cam tâm, chưa kịp tiếp tục hành động thì nhà họ Hà đã trả đũa, vì rõ ràng báo cáo giám định tử thi không khớp thực tế nên bà ấy vẫn chưa đồng ý hỏa táng, thế nhưng đột nhiên lại nhận được thông báo từ cảnh sát, xác con trai đã bị mất rồi!
Nghe qua thì buồn cười hết chỗ nói, nhưng đó lại là thực tế mà một Đoàn Cẩm Sắt không quyền không thế cùng đứa con là Mông Gia không thể phản bác nổi. Bà ấy càng thêm tuyệt vọng, cái gánh nặng trên lưng tưởng chừng kiên cường bao năm nay cuối cùng cũng sắp sụp đổ.
Ba ngày sau, một gói hàng không tên gửi tới, trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly, bên trong chính là đầu của Mông Da.
Từ đó làm khởi đầu, đủ loại tin đồn bất lợi cho Đoàn Cẩm Sắt và Mông Gia bắt đầu lan khắp nơi. Không biết từ đâu rộ lên lời đồn bà ấy quyến rũ người có vợ khiến ba Mông chuốc lấy họa sát thân. Mấy lời vô căn cứ ấy, miệng người đáng sợ, từ một đồn mười, chẳng mấy chốc tin đồn đã lan rộng. Bạo lực bắt đầu lan tràn, thậm chí có lúc ra đường còn có người ném rác vào bà ấy.
Đoàn Cẩm Sắt chỉ đành dẫn Mông Gia rời khỏi thành phố cũ, chuyển đến Vệ Đô, chỉ bởi nơi đó là thủ đô của nước Thương Tư, vừa vặn tránh được thế lực nhà họ Hà. Hóa ra việc dọn đi khi xưa không phải vì chủ động muốn rời khỏi nơi đau buồn mà là bị ép rời bỏ cố hương.
Thật khó tưởng tượng được, một người phụ nữ trẻ vừa góa chồng phải dẫn theo con rời quê nhà trong tâm trạng thế nào. Theo những gì điều tra, lý do Đoàn Cẩm Sắt rời đi lúc đó là bởi bà ấy mắc bệnh, nhưng không có bệnh viện nào chịu tiếp nhận điều trị, đủ thấy thế lực nhà họ Hà lúc bấy giờ lớn đến mức nào.
Từng sự việc, từng mảnh ký ức nhìn lại đều thấy rợn người, thì ra Mông Gia đã phải hứng chịu bạo lực ngôn từ nặng nề từ khi còn nhỏ, chắc chắn những chuyện ấy đã in sâu vào lòng, và rồi một ngày nào đó nảy mầm thành chuyện nhảy lầu định mệnh kia.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Thất chỉ vào biểu tượng QQ: "Nhìn nè! Có cá kìa! Mập mạp, thịt nhiều đó!"
Vệ Thập Mệnh nghiêm túc dạy dỗ: "Không ăn được."
Ngu Thất tiếc rẻ ra mặt: "Thôi được, vậy có thức ăn cho cá vị chim cánh cụt không?"
Vệ Thập Mệnh trầm ngâm hồi lâu rồi đi siêu thị, mua về một túi kẹo dẻo QQ thập cẩm vị trái cây.
Ngu Thất tin sái cổ mà ăn hết, mắt càng lúc càng sáng: thì ra chim cánh cụt lại có nhiều vị đến vậy, nào là táo, xoài, nho, dâu, việt quất, dưa hấu...