Người làm chứng mà Phong Lâm Tụ nhắc đến dĩ nhiên chính là Du Phi cùng hai người khác đã tự nguyện đến cảnh sát tự thú vì bất an sau khi sự việc xảy ra.
Sau khi Du Phi xuất hiện tại phiên tòa, mọi người tại hiện trường lập tức tập trung tinh thần cao độ, trong đoạn video bị tung ra, người dám trực tiếp chĩa ống kính vào mình cũng chỉ có cậu streamer không biết sợ là gì này, vì thế mọi người vẫn còn nhớ gương mặt của Du Phi.
So với ngày đến cục cảnh sát tự thú, tâm trạng của Du Phi bây giờ đã ổn định hơn nhiều. Sau khi bước vào phòng xử án, khi trông thấy mấy người bên phía văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài thì trái tim thấp thỏm lo âu của cậu ta đã bình tĩnh trở lại.
Tại ghế nhân chứng, Du Phi trình bày lại toàn bộ quá trình sự việc một cách mạch lạc, từ lúc cậu ta lang thang vô mục đích đến khi phát hiện có người muốn nhảy lầu, rồi đến việc có người trong livestream ném tiền cược với mình, cậu ta đều khai rõ ràng từng chuyện một. Đến cuối cùng, Du Phi bổ sung: "Có rất nhiều người không hiểu, vì sao lại có kẻ ác độc như tôi. Thật ra trước khi xảy ra chuyện này, chính tôi cũng không biết bản thân mình có thể đê tiện đến mức ấy. Hôm nay đứng ở đây, tôi đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với kết quả tệ nhất, tôi chỉ hy vọng bản thân có thể làm điều gì đó cho Mông Gia, dù có thể rất nhỏ nhoi đi chăng nữa."
Toàn bộ livestream của Du Phi đều có bản ghi hình lại, những gì cậu ta khai đều có video làm bằng chứng. Sau Du Phi, hai nhân chứng còn lại cũng lần lượt ra tòa.
Sau khi các nhân chứng rời đi, sắc mặt những người bên nguyên đơn ít nhiều gì cũng đều lộ ra vẻ chột dạ và bất an. Trước những chứng cứ xác thực này, đám người vốn đã có tật giật mình thì sao có thể ngồi yên được, vài người hoang mang nhìn về phía Tang Miêu Lan.
Đúng là lúc đầu Tang Miêu Lan cũng có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cô ta nhận ra tất cả những điều này chẳng qua là thủ đoạn gây nhiễu thị phi mà thôi: "Thưa quý tòa, cho dù những điều bị đơn trình bày là sự thật thì cũng chỉ chứng minh thân chủ tôi có vấn đề về mặt đạo đức, không liên quan đến pháp luật. Mà việc tự ý công khai video của bị đơn mới là hành vi vi phạm pháp luật không thể chối cãi. Những chứng cứ và nhân chứng mà bị đơn đưa ra không thể là cái cớ để công khai video, càng không thể lấy đó để chối tội được."
Du Phi vừa rời khỏi tòa vẫn đang theo dõi diễn biến phiên xử qua màn hình, cậu ta thực sự không ngờ mọi chuyện lại diễn tiến theo hướng này, nhìn Tang Miêu Lan thao thao bất tuyệt, không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Bên cạnh Du Phi, một người dân cũng đến xem trực tiếp vỗ vỗ vai cậu ta: "Anh bạn, thấy chưa? Đây chính là điểm khác biệt giữa cậu, cô ta và đám nguyên đơn kia. Cậu nên cảm ơn cô ta đấy, nếu không có sự đối lập như vậy, có lẽ mọi người sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu đến thế đâu."
Ngẫm kỹ lại, Du Phi thấy cũng có lý, lửa giận cũng dịu đi nhiều, tiếp tục theo dõi phiên tòa. Cậu ta tin tưởng văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài, cũng tin tưởng vào truyền thuyết bất bại của Vệ Thập Mệnh.
Cũng như Du Phi, khán giả bị cú đánh vừa rồi của Tang Miêu Lan làm cho trở tay không kịp, nhưng đồng thời cũng mong chờ màn phản đòn của Vệ Thập Mệnh. Dù xét về mặt logic thì lời của Tang Miêu Lan không sai, đạo đức và pháp luật là hai khái niệm khác nhau, nhưng tam quan lại không dễ dàng chấp nhận đến vậy.
Và Vệ Thập Mệnh cũng không khiến mọi người thất vọng, hắn liếc nhìn Phong Lâm Tụ, ra hiệu cho anh ta tiếp tục. Phong Lâm Tụ mở chiếc hộp hồ sơ thứ hai của mình, bên trong là một bản ghi chép về các khoản chuyển và chi tiêu tài chính, Phong Lâm Tụ đưa tài liệu ra trước ống kính: "Đây là hồ sơ dòng tiền cá nhân của Hà Thanh Lương. Trong ngày Mông Gia nhảy lầu, Hà Thanh Lương đã chi tổng cộng tám trăm bảy mươi ngàn tệ thông qua nhiều nền tảng khác nhau chỉ để thúc đẩy việc Mông Gia tự sát. Mỗi một khoản chuyển khoản ở đây đều trùng khớp với những người hiện đang ngồi tại ghế nguyên đơn. Ngoài ra còn có một phần chi phí dùng để thuê tài khoản giả, truy ngược lại cá nhân thì vẫn còn là điều khó khăn."
"Ở đây còn có một bản thống kê đối chiếu dữ liệu đã được chuẩn bị, thêm vào đó là giấy chứng nhận từ tổ chức tài chính, cùng với lịch sử giao dịch tài khoản cá nhân của Hà Thanh Lương. Cho nên cái mà người ủy quyền nguyên đơn gọi là "vấn đề đạo đức ấy thực chất đã đủ khiến người khác mất mạng, vụ án này đã cấu thành tội thuê người khác giết người, mà các người chính là con dao trong tay hung thủ!"
Không chỉ hiện trường mà ngay cả mạng internet cũng nổ tung. Cái tên "Hà Thanh Lương" lạ hoắc ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mà tính chất vụ án thay đổi cũng có nghĩa là phiên tòa này không còn đơn giản như trước nữa.
Rất nhanh sau đó, có người đã tìm ra được thông tin cá nhân của Hà Thanh Lương, mọi người kinh ngạc phát hiện ra Hà Thanh Lương cũng đã chết rồi. Nguyên nhân cái chết chưa được công bố, nhưng đúng là cảnh sát đang tiếp nhận xử lý, việc này thực sự quá khó hiểu. Chuyện chưa rõ ràng lại càng khơi dậy sự tò mò mãnh liệt. Chuyện của Hà Thanh Lương tạm thời chưa tra ra được gì, mọi người lại tiếp tục dồn sự chú ý trở về phiên tòa.
Tại phiên tòa, sắc mặt Tang Miêu Lan thay đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng đen sì như đáy nồi. Tính chất của án dân sự và án hình sự vốn hoàn toàn khác nhau, dù thế nào cô ta cũng không ngờ vụ án này lại phức tạp đến vậy. Cô ta cố lấy lại hơi thở bình tĩnh, đang định mở miệng thì bị Phong Lâm Tụ ngắt lời.
Phong Lâm Tụ khẽ cười khẩy một tiếng: "Tôi biết cô định nói gì, nói rằng tôi không nên tự ý công bố tên tuổi và thông tin cá nhân của Hà Thanh Lương, không sao, hôm nay tôi sẽ nói rõ cho cô biết. Cô muốn thắng án dân sự thì cứ thắng, nhưng án hình sự ấy à, cả đời cô cũng không lật lại được đâu. Tiền tôi nhiều lắm, tâm trạng tốt thì cho ăn mày một triệu cũng chẳng sao, đúng lúc hôm nay tâm trạng tôi cực kỳ tốt luôn đấy."
Livestream lập tức bị spam 666 khắp màn hình.
Mọi người sớm đã buồn nôn vì Tang Miêu Lan, khổ nỗi miệng cô ta lại quá mức lợi hại, chuyện chết cũng có thể nói thành sống. Kết quả là Phong Lâm Tụ lại chẳng đi theo lối nào cả, một câu "tôi có tiền" khiến đối phương không nói được gì, không phải mày muốn kiện à? Được thôi, kiện đi, đúng lúc tao đang vui, muốn bố thí chút tiền.
Sắc mặt Tang Miêu Lan từ đen chuyển sang đỏ, rõ ràng là tức đến không chịu được, sợi dây lý trí của cô ta cũng đang ở sát mép bờ vực đứt đoạn.
Phong Lâm Tụ vẫn chưa dừng lại mà quay sang camera, nói có phần kiêu ngạo: "Đừng nóng vội, vụ án này kết thúc rồi, còn có nhà họ Hà đấy. Chẳng phải cô rất thích nhận mấy vụ như vậy à? Quyền danh dự và quyền riêng tư của Hà Thanh Lương còn chờ cô đi bảo vệ kìa. Một người bảo vệ công lý như cô, nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé."
"Phong Lâm Tụ!" Giọng Tang Miêu Lan sắc bén vang lên, sau đó như nghĩ đến điều gì, liền cười lạnh: "Sao nào? Vì muốn bênh vực cho anh trai cậu à? Thế thì sao? Án hình sự tôi không thắng nổi, nhưng án dân sự thì đã thắng rồi! Còn nhớ anh trai cậu và Vệ Cửu Hoài đã xin lỗi tôi như thế nào trước tòa không? Tôi làm được một lần thì cũng làm được lần thứ hai!"
Lời này vừa dứt, không chỉ sắc mặt của Phong Lâm Tụ trở nên âm trầm mà ánh mắt của Vệ Thập Mệnh cũng lạnh đi rõ rệt. Hai người nhìn chằm chằm Tang Miêu Lan, cô ta làm như không nghe thấy lời yêu cầu giữ trật tự của thẩm phán mà đắc ý cười lớn: "Nhìn tôi như thế làm gì? Tôi nói sai sao? Video ghi lại phiên xử đó tôi vẫn còn giữ đấy."
Trên tòa, kỳ thực việc hai bên lời qua tiếng lại cũng không hiếm, tình huống mất kiểm soát cảm xúc lại càng thường thấy hơn. Thẩm phán tuyên bố tạm thời dừng xử, đợi hai bên ổn định tâm trạng rồi tiếp tục.
Phiên tòa tạm nghỉ nhưng các nền tảng livestream lớn thì đã bùng nổ. Vì người xem livestream phần lớn là giới trẻ, không hiểu nhiều về chuyện song sinh của nhà họ Vệ ở Vệ Đô và nhà họ Phong, không ngờ một phiên xử thôi mà dường như đã khơi ra một đoạn ân oán cũ từ rất lâu về trước. Cho dù chưa rõ Vệ Cửu Hoài là ai, nhưng nghe cái tên đó thôi cũng biết chắc chắn có liên quan tới Vệ đại thần rồi.
Lập tức có cư dân mạng tranh thủ lúc dừng xử để nhanh chóng tra cứu chuyện Tang Miêu Lan vừa nói, nhưng rất nhanh đã thất vọng quay về, bởi vì không tìm thấy gì cả.
"Vệ đại thần là người nhà họ Vệ ở Vệ Đô đúng không, Phong Lâm Tụ là người nhà họ Phong, hai nhà này mà muốn che giấu cái gì thì không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à? Muốn tìm chút đầu mối cũng khó!"
"Tôi thật sự rất tò mò, câu nói vừa rồi của Tang Miêu Lan có ý gì? Anh trai của Phong thần từng xin lỗi Tang Miêu Lan? Vì sao? Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta, hình như lời xin lỗi ấy chẳng có tác dụng gì cả, mà còn tức phát điên lên rồi ấy."
"Vệ Cửu Hoài là ai? Sao nghe tên có vẻ liên quan chặt chẽ đến Vệ đại thần thế?"
"Nhà anh họ tôi ở Vệ Đô, bốn năm trước từng kể cho tôi nghe mấy chuyện về hai anh em song sinh, nhưng sau đó anh ấy không kể nữa, cũng không cho tôi kể lại, hí hí hí."
"Ngửi thấy mùi âm mưu rồi, chuẩn bị sẵn dưa hóng chuyện lớn thôi!"
Bình luận trong phòng livestream không vì dừng xử mà vơi đi, ngược lại còn bùng lên một đợt thảo luận mới vì những lời mất kiểm soát của Tang Miêu Lan.
Hai mươi phút sau, phiên tòa tiếp tục.
Tang Miêu Lan lấy lại vẻ sắc sảo như thường lệ, chỉ là nét mặt đã lạnh lùng hơn vài phần, giọng điệu bình thản trình bày yêu cầu khởi kiện một lần nữa.
Nguyên đơn trình bày xong, ống kính quay về phía bị đơn. Lần này, Vệ Thập Mệnh đứng dậy, mở hộp hồ sơ trong tay ra, giọng nói thêm vài phần sắc lạnh, giữa mùa hè mà cũng khiến người ta thấy có chút dè chừng: "Phía chúng tôi đồng ý bồi thường mọi tổn thất của nguyên đơn, không đưa ra biện hộ gì đối với yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn."
Hiện trường lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao, sắc mặt của Tang Miêu Lan vừa mới dịu xuống lại nhanh chóng sa sầm ngay giây tiếp theo.
Vệ Thập Mệnh tiếp tục nói: "Đồng thời, bên tôi đã nhận được ủy thác từ bạn của người đã khuất, tiếp nhận vụ án này. Đây là giấy ủy quyền đã ký kết, tại đây chính thức khởi tố toàn thể nguyên đơn, bao gồm cả người đại diện, cô Tang Miêu Lan, với cáo buộc nhận tiền từ người khác, cố ý thúc đẩy Mông Gia nhảy lầu, dùng ngôn từ làm công cụ, khách quan thực hiện hành vi giết người, cấu thành tội cố ý giết người. Ngoài án hình sự ra còn phải bồi thường cho gia đình nạn nhân các khoản chi phí y tế, mai táng, tổn thất tinh thần, tổng cộng bảy triệu tệ*, đây là yêu cầu khởi kiện."
*7 triệu NDT tương đương 24.5 tỷ VNĐ.
Trong phòng xử án, tiếng bàn tán càng trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích, bị tình tiết xoắn xuýt làm quay như chong chóng, dù vậy vẫn không thể kìm nén sự kích động, thế nào là tìm đường sống trong chỗ chết chứ. Trong từ điển của Vệ đại thần chưa bao giờ tồn tại hai chữ thua thiệt.
Tại ghế bị đơn, Tang Miêu Lan vẫn ngồi yên tại chỗ, nhưng những người còn lại thì không thể tiếp tục giữ bình tĩnh. Vệ Thập Mệnh là ai? Chưa từng thất bại, giờ hắn đã nói ra như thế, chắc chắn là sẽ bị kiện rồi, bảy triệu tệ đấy. Chia bình quân thì vụ kiện này không chỉ không kiếm được gì mà còn phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, lập tức đã có người không chịu nổi.
Những kẻ có thể ra tòa làm nguyên đơn thì cũng đã cùng chung một hội. Video Mông Gia nhảy lầu vẫn còn in đậm trong đầu, khuôn mặt đê tiện của bọn họ cũng in sâu trong ký ức. Tang Miêu Lan vì tư lợi mà liên lạc rồi thuyết phục bọn họ ra tòa, giờ đây tất nhiên không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Một người phụ nữ tóc ngắn uốn xoăn kiểu teddy lập tức túm lấy Tang Miêu Lan đang ngồi ngay ngắn: "Bảy triệu cô tự móc túi mà trả. Nếu không phải cô xúi giục tôi đến, bà đây đời nào có mặt ở chỗ này? Nếu tôi không tới, chỉ thấy sau gáy thôi thì ai mò được ra tôi? Cô phải bồi thường tiền cho tôi!"
"Đúng vậy! Chuyện mất mặt như này, cô không gọi thì tôi đâu có tới!"
"Nói trước cho rõ, tiền thắng kiện phải chia cho chúng tôi! Hợp đồng ký từ trước còn đây đấy nhé!"
"Bảy triệu ấy tôi không bỏ một xu nào đâu, đừng hòng moi được gì từ tôi! Chẳng qua nói vài câu thôi mà, cậu ta nhảy lầu thì liên quan gì tới tôi hả?!"
Nguyên đơn náo loạn cả lên, cảnh tượng trước mắt dường như rất quen thuộc. Dù bối cảnh khác nhau nhưng những lời họ nói, những khuôn mặt chua ngoa, những giọng điệu sắc bén kia lại vô cùng quen thuộc. Chỉ khác là lần này, người hứng chịu không còn là Mông Gia vốn đã tuyệt vọng sắp sụp đổ mà là Tang Miêu Lan với gương mặt không thể tin nổi.
Tang Miêu Lan tức đến phát run, ngay cả lúc bị Phong Lâm Tụ mắng lúc nãy cũng không giận đến thế này. Cô ta tự cho rằng mình đang giúp đám người này, hơn nữa vụ kiện cũng chưa thua, không ngờ chỉ với một yêu cầu khởi tố đơn giản từ Vệ Thập Mệnh mà đám người đó đã lật mặt như trở bàn tay, không còn chút khách sáo hay dè dặt nào nữa, thay vào đó là sự công kích gay gắt, ngang ngược vô lý.
Tang Miêu Lan cảm thấy không thể hiểu nổi: "Đủ rồi! Các người không có chút kiến thức pháp luật cơ bản nào à? Một phiên tòa chỉ xét xử một vụ, cho dù có khởi tố thì cũng không thể lập tức tiến hành! Hơn nữa không phải Vệ Thập Mệnh nói gì là thành sự thật, nói bồi thường bao nhiêu là phải trả bấy nhiêu! Các người không có não hay sao!"
"Phì! Đừng hòng dỗ tôi, ai mà chẳng biết lời Vệ Thập Mệnh nói đều thành sự thật chứ! Anh ta nói bảy triệu thì chắc chắn là bảy triệu rồi! Tôi hối hận quá đi, lo chuyện bao đồng làm gì!"
"Đừng nghe cô ta! Hôm nay nhất định phải đòi tiền cho bằng được!"
"Không trả tiền thì không cho cô ta rời khỏi đây! Ban đầu còn tưởng cô ta có lòng tốt, giờ nghĩ lại, người nhận vụ này chắc gì đã là người tốt."
Cơ thể nhỏ bé của Tang Miêu Lan bị đè chặt trên ghế, bị người kéo bên này, đẩy bên kia, cô ta điên cuồng vung tay muốn gạt bọn họ ra, giọng khàn đặc và chói tai: "Các người điên rồi à?! Đây là tòa án, làm như vậy là phạm pháp đấy!"
Quả nhiên, câu này có tác dụng, dù sao cũng đang ở tòa án, hai chữ "phạm pháp" vẫn khiến người ta e dè. Nhưng Tang Miêu Lan còn chưa kịp thở được vài hơi thì đã nghe Vệ Thập Mệnh lạnh nhạt buông một câu: "Chỉ là vấn đề đạo đức, sao lại phạm pháp được?"
Tang Miêu Lan giật mình một cái, câu này quá quen thuộc, chính cô ta vừa mới nói xong.
Nghe xong, đám người phía nguyên đơn lại náo loạn lần nữa, thậm chí vì muốn giành lại thể diện mà càng làm quá hơn.
Tòa án hỗn loạn cả lên, nhưng trên mạng lại vang dội tiếng hò reo khen ngợi.
"Phiên tòa này thật sự quá đã!"
"Quả nhiên, vụ án của Vệ đại thần thì không bao giờ thua thiệt mà!"
"Hahaha! Tưởng mình là vương giả, hóa ra chỉ là rank đồng!"
"Đây có phải là báo ứng không? Ác giả ác báo đến nhanh thật!"
"Kẻ ác ắt có kẻ ác trị, quả nhiên không sai!"
"Gọi là gì nhỉ? Gậy ông đập lưng ông? Mất công gom đủ nguyên đơn, kết quả là..."
"666, không hổ là Vệ đại thần!"
"Thua hai triệu, thắng bảy triệu, vụ làm ăn này lời thật!"
"Câu cuối của Vệ đại thần đúng là xấu xa quá đi, hahaha, "chỉ là vấn đề đạo đức", nghe sao mà quen thế!"
"Một tòa không xử hai vụ, Tang Miêu Lan nói đúng, nhưng mà Vệ đại thần đã mở lời thì chuyện đó coi như đã được định đoạt. Dù không phải hôm nay thì cũng là sớm thôi, đừng trách sao đám kia hoảng!"
"Trách ai được nữa? Không phải do Tang Miêu Lan tự tìm đường chết à!"
"Sống sao thì sống đại đi, còn định tách ra chắc?"
"Hahaha, ông ở trên là ác quỷ sao?"