Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án

Chương 73



Hà Hải Giang trầm ngâm một lúc, dường như ngay cả chính ông ta cũng đang rất mù mờ: "Thật ra chuyện nhà họ Mông cũng rất nan giải, về sau tôi cũng thấy như đâm phải tổ ong vò vẽ. Chắc luật sư Phương đã tra được rồi, hai người anh trai tôi đều chết vì tai nạn bất ngờ, thậm chí là kiểu chỉ tình cờ đi ngang qua thì bị người khác kéo theo chết chung, nào là tự sát, nào là nổ khí gas... Những cái chết trùng hợp đến kỳ quặc, từ đó về sau còn liên tục gặp vận rủi. Nhà họ Hà phải rửa tay gác kiếm, một phần là do xu thế, phần còn lại là vì áp lực quỷ dị kiểu này."

Hà Hải Giang châm một điếu thuốc, vừa nhớ lại vừa nói tiếp: "Nhà họ Mông và nhà họ Đoàn đều có lịch sử rất lâu đời. Người đời chỉ biết nhà họ Đoàn hành nghề bói toán huyền học nhưng không biết nhà họ Mông cũng có bí thuật riêng. Họ dường như nắm giữ một cánh cổng dẫn vào một khu vực thần bí nào đó, mà nơi đó dường như cái gì cũng có thể, chỉ cần dám trả giá thì ước gì được nấy. Chính vì tôi nghe lén cuộc trò chuyện giữa vợ chồng nhà họ Mông nên mới xác định được rằng con trai tôi thực sự có thể cứu được."

"Năm đó tôi mời cả nhà họ Mông đến, Mông Mộng Trắc và Đoàn Cẩm Sắt vừa nhìn thấy tình trạng của Thanh Lương đã lập tức từ chối chữa trị, bảo rằng nhà chúng tôi làm quá nhiều chuyện hao tổn âm đức, oán khí tích tụ quá lớn không thể hóa giải được. Hừ, mấy lời ma quỷ như vậy sao tôi có thể tin, thế là tôi giữ lại một chiêu đề phòng, gắn thiết bị nghe trộm sẵn trong phòng họ, quả nhiên tối hôm đó hai vợ chồng họ đã bàn bạc chuyện của Thanh Lương. Theo lời họ nói, muốn chữa khỏi chứng suy đa tạng của Thanh Lương thì phải thay toàn bộ nội tạng lẫn máu, nhưng kiếm đâu ra người phù hợp, hơn nữa, vì phải dùng bí pháp của nhà họ Mông để cấy ghép nên còn cần một lượng lớn máu cùng huyết thống nhà họ Mông làm thuốc dẫn. Việc thay nội tạng cực kỳ phức tạp, lượng máu cần thiết cũng vượt xa mức người thường có thể chịu nổi."

"Sau đó thì cô cũng biết rồi đấy, tôi để họ rời đi rồi cho người bắt hai đứa con của họ về. Đứa lớn tên là Mông Thượng, đứa nhỏ tên là Mông Da. Tất nhiên sau này nghe nói đứa lớn đổi tên, đổi thành Mông Gia..."

Trong lúc trong phòng đang thảo luận, Ngu Thất đang dốc sức dùng linh lực và thần thức liên hệ với linh hồn của Mông Gia, dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt để hiểu rõ về cậu ta. Tuy thần trí Mông Gia không đầy đủ lắm nhưng vẫn cảm nhận được ý mà Ngu Thất muốn truyền đạt, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trong phòng ngủ nhà họ Hà.

Ba người trong phòng ngủ đồng loạt rùng mình một cái, không tự chủ mà run lên. Mẹ Hà xoa xoa cánh tay: "Tự nhiên thấy mát hẳn, là có người chỉnh điều hòa à?"

Hà Hải Giang cũng cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ nhưng không để tâm, chỉ cho rằng là người giúp việc nào đó đi chỉnh điều hòa giống như mẹ Hà.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng mát lạnh, Hà Hải Giang vẫn tiếp tục kể chuyện: "Nhưng tôi cảm thấy Đoàn Cẩm Sắt vốn không phải đổi tên cho đứa con lớn mà là thật sự đặt cho đứa bé đó một cái tên mới, bởi vì có lẽ bà ta cũng nhận ra, đứa trẻ quay về kia không phải Mông Thượng thật sự, bà ta sợ mình nhầm lẫn giữa hai người nên đặt tên là Mông Gia. Từ đó về sau, Đoàn Cẩm Sắt bảo vệ đứa trẻ ấy chặt như tường đồng vách sắt, sau đó lại chuyển đến Vệ Đô, nhà họ Hà chúng tôi cũng không truy cùng diệt tận nữa."

Phương Á cắt lời: "Là nhà họ Hà chưa vươn tới được Vệ Đô thì có. Nói thế này, tức là cả hai đứa con nhà họ Mông thật ra đều từng nằm trong tay nhà họ Hà, còn đứa trở về bên cạnh Đoàn Cẩm Sắt lại không phải Mông Thượng, vậy cậu ta là ai?"

Một lần nữa bị Phương Á vạch trần thẳng thừng, Hà Hải Giang tức nghẹn một hơi. Có lẽ từ khi thành đạt đến giờ, ông ta rất hiếm khi gặp kiểu người không cho mình chút thể diện nào như vậy, nhưng giờ còn cần Phương Á ra mặt bào chữa, dẫu có tức cũng phải nuốt vào: "Đó chính là điểm quỷ dị nhất. Tự dưng xuất hiện một người y hệt, cứ như được sao chép ra, nói ra thì ai tin được. Nói thật, việc này xảy ra khiến tôi càng thêm kiêng dè, tôi không nhìn thấu thực lực của Đoàn Cẩm Sắt, cũng chẳng biết rốt cuộc bà ta có thủ đoạn gì khó dò, càng không dám dồn bà ta đến đường cùng. Tôi cảm nhận được, cái thằng bé đột ngột xuất hiện đó chính là giới hạn cuối cùng của Đoàn Cẩm Sắt, mà tôi cũng không muốn chọc vào một kẻ điên có năng lực."

"Vậy Mông Thượng thật sự đâu rồi?" Phương Á lạnh nhạt hỏi tiếp.

"Cô hỏi chuyện đó làm gì?" Hà Hải Giang lập tức cảnh giác, rõ ràng không muốn nói thêm gì ngoài nội dung liên quan đến vụ án.

Phương Á đáp lại rất công thức: "Tất cả những điều chưa biết đều là biến số, mà tôi thì thích tiêu diệt hết mọi biến số, đó là phong cách nhất quán của tôi. Nếu ông Hà thấy không quen, không muốn nói thì cũng được thôi. Tôi chỉ mong kết quả vụ kiện không bị biến số đó làm ảnh hưởng."

Lời của Phương Á lại khiến Hà Hải Giang trầm mặc suy nghĩ hồi lâu: "Mông Thượng cũng đã chết rồi. Ca phẫu thuật của Thanh Lương cần thay máu thay tạng, một đứa nhỏ sao đủ, tôi phải giữ lại một đứa làm dự bị. Sự thật chứng minh tôi đã chọn đúng đứa nhỏ hơn chết ngạt trong vali, vậy nên chỉ còn đứa lớn làm vật thay thế cho Thanh Lương."

Nghe xong, đến cả Phương Á cũng im lặng một lúc lâu. "Ông Hà, có ai từng nói thẳng vào mặt ông rằng, ông là một thứ cặn bã chưa."

Bà Hà nghe xong lập tức gắt lên: "Cô ăn nói kiểu gì thế hả?"

Phương Á ngồi thẳng lưng: "Xin lỗi, tôi vốn thích nói thật. Nếu đã mời tôi thì những lời tôi nói các người đều phải nghe. Nếu không muốn nghe, được thôi, tôi không thiếu mấy vị khách thế này, các người cũng không thiếu một luật sư như tôi, chia tay trong vui vẻ."

Khuôn mặt bà Hà lập tức cứng đờ, giận cũng không được mà nịnh cũng không xong, biểu cảm đúng là muôn màu muôn vẻ.

Ngoài cửa sổ, Ngu Thất cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Vì sao Hà Hải Giang lại có thể dùng một giọng điệu bình thản như vậy mà nói ra hai chữ dự bị? Có lẽ trong cuộc đời ông ta, sinh mạng của người khác đã trở nên vô nghĩa, cùng lắm thì thứ ông ta cân nhắc chỉ còn là giá trị. Một con người như vậy, quả thực có thể gọi là rác rưởi.

Khoé miệng Hà Hải Giang giật giật mấy cái, lúc này mới mở miệng: "Luật sư Phương đừng tức giận, chúng ta đang bàn công việc mà, đúng không?"

"Đúng, chỉ là từ lúc tôi bước vào cửa đến giờ, các người chưa từng có ý định hợp tác, thái độ đó khiến tôi rất khó chịu. Tôi không phải đầy tớ nhà các người, cũng đừng hòng dùng quyền thế mà áp người. Tôi có thể ngồi ở vị trí hôm nay, ít nhất các mối quan hệ của tôi cũng không thua gì cái An Đô nhỏ bé này. Ông nghĩ ông dựa vào đâu mà có thể mời được tôi chứ? Nói thẳng ra, nhà họ Hà các người thật sự tự coi mình quá cao, ngồi đáy giếng mà tưởng mình thấy được cả bầu trời."

Lời phản kích không khách sáo chút nào khiến sắc mặt vợ chồng nhà họ Hà càng thêm u ám, nhưng chính khí thế đó mới chứng minh rõ thực lực của Phương Á, bất kể là trong công việc hay trong cuộc sống.

Quả nhiên bà Hà ngoan ngoãn ngồi trở lại giường không nói thêm gì nữa. Hà Hải Giang cũng do dự một lúc rồi mới kể ra tung tích của Mông Thượng: "Ban đầu tôi định thiêu hủy thi thể, nhưng sau khi cái thứ giống như bản sao của Mông Gia ấy xuất hiện thì tôi lại đổi ý. Dù sao thì chẳng ai biết nó là thứ gì, cũng không dám chắc thi thể của Mông Thượng có thể còn dùng được vào việc gì khác không nên tôi đã chôn xác nó ở vùng ngoại ô, cùng một chỗ với thi thể của Mông Da. À quên mất, xác Mông Da thì không có đầu. Hồi đó để cảnh cáo Đoàn Cẩm Sắt nên tôi đã cho người gửi cái đầu ấy đến tận tay bà ta, quả nhiên bà ta cũng ngoan ngoãn hơn hẳn."

Cuối cùng thái độ của Hà Hải Giang cũng khiến Phương Á tạm hài lòng, cô ta lấy điện thoại ra đưa cho ông ta: "Đánh dấu chính xác vị trí lên bản đồ, tôi sẽ cho người chuẩn bị trong đêm nay. Chỉ cần giữ lại thi thể của Mông Da là được. Không biết ông Hà có cất giữ vật gì của kẻ thù không, loại có niên đại hơi xa một chút."

Hai mắt Hà Hải Giang sáng rực lên: "Luật sư Phương định đổ tội cái chết của Mông Da cho người khác à nên mới cần vật chứng? Nhưng mà không có thứ gì đã bị chôn dưới đất mười năm cả."

"Không sao, ai cũng được, tốt nhất là người đã chết rồi. Còn chuyện làm giả, ngụy tạo thời gian chôn ông không cần bận tâm." Phương Á sắp xếp lại tập hồ sơ mang theo.

Hà Hải Giang bị chuyển hướng sự chú ý vì chuyện vật chứng, vừa ghi nhớ lời Phương Á vừa không quên mở bản đồ trên điện thoại đánh dấu nơi chôn xác.

Phương Á nhận lại điện thoại, liếc qua màn hình, lại xác nhận lần nữa: "Ông Hà chắc chắn thi thể được chôn ở đây chứ?"

Hà Hải Giang gật đầu: "Đúng, khu ngoại ô này không đứng tên nhà họ Hà, nhưng chúng tôi có đầu tư vào dự án phát triển ở đó. Cô nghĩ liệu có gây rắc rối gì không?"

"Không đâu, ông Hà không cần lo mấy chuyện nhỏ này. Việc kế tiếp ngài cần làm là ghi nhớ những gì tôi nói và tin tưởng rằng tất cả đều là thật." Giọng nói của Phương Á vẫn cực kỳ công nghiệp, nhưng lại toát ra một loại tự tin mạnh mẽ, chính loại tự tin đó khiến Hà Hải Giang cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Thấy ông ta đã sẵn sàng lắng nghe, Phương Á bắt đầu trình bày: "Trước tiên, toàn bộ sự việc bắt nguồn từ Trương Bạch. Cậu ta mắc bệnh nặng, lại hiểu lầm rằng đã tìm được phương pháp cứu mạng từ trường hợp của Hà Thanh Lương đó là thay máu, thay nội tạng. Dù nghe có vẻ vô lý nhưng với chẩn đoán lâm sàng mười năm trước của Hà Thanh Lương làm bằng chứng, cậu ta bắt đầu lên kế hoạch, điều tra được rằng quá trình thay máu thay tạng cần có huyết mạch nhà họ Mông làm vật dẫn nên mục tiêu cậu ta nhắm đến chính là Mông Gia. Cậu ta cho người giả làm bệnh nhân AIDS, tiêm máu nhiễm bệnh vào người Mông Gia. Sau đó, khi Mông Gia lén đến bệnh viện kiểm tra, cậu ta lại mua chuộc bệnh viện để làm giả kết quả xét nghiệm khiến Mông Gia tưởng rằng mình thật sự đã bị lây AIDS..."

"Sao cô biết được!" Bà Hà giật nảy mình, buột miệng hét lên, nói xong mới sực nhận ra mình lỡ lời nên lập tức ngậm miệng, nhưng ánh mắt nhìn Phương Á giờ đã đầy nghi kỵ.

Phương Á khẽ cười khẩy: "Tôi biết không chỉ có thế. Tôi còn biết có người đã thương lượng sẵn với bệnh viện, chuẩn bị sau khi Mông Gia tự sát sẽ lập tức đưa xác vào viện để tiến hành phẫu thuật thay máu, thay tạng. Tôi còn biết, thật ra khi Mông Gia ngã từ trên lầu xuống chưa chết ngay mà vẫn còn sống, thậm chí bởi vì người đó sợ cậu ta chết trước nên chẳng kịp tiêm thuốc mê đã mổ thẳng lồng ngực chỉ để đạt được hiệu quả thay tạng tốt nhất. Đáng tiếc là, khi bác sĩ mở lồng ngực cậu ta ra lại kinh hoàng phát hiện nội tạng bên trong đã hoàn toàn biến mất, trống rỗng. Bác sĩ và y tá đều bị dọa cho phát ngốc, tất nhiên ca mổ không thể tiến hành. Người đó giận dữ liền bẻ gãy cổ Mông Gia, đập nát chân cậu ta, tra tấn Mông Gia đến chết khi cậu ta vẫn còn chút hơi thở thoi thóp."

Khi Phương Á kể đến đây, sắc mặt vợ chồng nhà họ Hà đã không thể che giấu sự hoảng hốt. Không biết có phải ảo giác hay không mà nhiệt độ trong phòng bỗng giảm mạnh, rét buốt như có hơi lạnh rỉ ra từ xương sống.