Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án

Chương 78



Vụ án của nhà họ Hà dính líu quá rộng, rễ sâu gốc lớn, muốn nhổ tận gốc thật sự không dễ. May mắn thay, Vệ Thập Mệnh và Phương Á liên thủ lật đổ được Hà Hải Giang một cú đau điếng. Cả hai "đấu đá kịch liệt" trước công chúng, gần như khơi ra toàn bộ các nghi điểm, buộc Hà Hải Giang phải dốc gần như toàn bộ các mối quan hệ và thủ đoạn để bù đắp lại. Mà cho dù có một vài mắt xích chưa bị động đến, nhưng lần theo từng mối một cũng chẳng trốn đi đâu được.

Chưa đầy một tuần, văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài cùng với văn phòng luật của Phương Á, thêm vào sự hợp lực của cảnh sát thành phố An Đô, đã hoàn toàn nhổ tận gốc thế lực của nhà họ Hà. Điều khiến người ta dựng tóc gáy chính là số nạn nhân dính líu đến vụ việc này còn nhiều hơn rất nhiều so với đống hài cốt đào được ngoài vùng ngoại ô. Những người để lại hài cốt phần lớn đều là nạn nhân của hội chứng suy đa tạng cấp tính. Do cơ thể có khả năng nghiên cứu giá trị trong tương lai nên xác mới được lưu lại.

Nhà họ Hà từng dính đến xã hội đen, mạng người trong tay nhiều không kể xiết. Tính đến hiện tại, số vụ có bằng chứng xác thực đã lên đến hơn sáu trăm tám mươi người, trong khi xác tìm được chưa đến một trăm. Ngoài ra còn bị phanh phui thêm hàng loạt tội danh như buôn lậu, buôn ma túy, buôn bán trẻ em, buôn bán nội tạng khiến những người hóng drama trên mạng sợ ngây người.

Trên mạng, hàng loạt làn sóng phẫn nộ nổ ra. Các chủ đề liên quan đến nhà họ Hà nhanh chóng chiếm vị trí top đầu mọi nền tảng. Dân tình vừa kinh sợ trước sự điên cuồng của nhà họ Hà vừa thương tiếc cho những sinh mạng đã mất, hàng loạt kiến nghị trừng trị nghiêm khắc cũng nhận được sự ủng hộ rộng rãi.

"Sợ đến mức rơi cả dưa,, tưởng mình xuyên không về thời nô lệ rồi chứ!"

"Nhà họ Hà vốn không coi mạng người ra gì, đáng sợ thật!"

"Có ai để ý biểu cảm khuôn mặt xuất sắc của Tang Miêu Lan sau phiên tòa không?"

"Có có! Tôi cũng để ý! Vừa co giật vừa cố khen ngợi Vệ Thập Mệnh, không biết nói xong có bị trúng gió luôn không!"

"Kiến nghị thi hành tử hình ngay lập tức, khỏi bàn cãi! Tên Hà Hải Giang này nghĩ mình là hoàng đế chắc!"

"Chưa bao giờ thấy sinh vật nào giống con người đến vậy!"

"Hahaha! Câu này đúng nè, giống người thôi, có khi là người ngoài hành tinh đấy, đề nghị giải phẫu, cống hiến cho khoa học!"

"..."

Thật ra việc tử hình Hà Hải Giang không còn gì tranh cãi nữa. Nhất là sau khi ông ta bị cái gì đó dọa cho vỡ mật, mới ở tù một ngày đã khóc lóc thảm thiết xin được thú tội. Nghe nói bị dọa đến tè ra quần, liên tục gào có ma, yêu cầu đổi buồng giam.

Đổi phòng rồi, Hà Hải Giang cũng thật thà khai hết. Chỉ là hôm sau lại lặp lại tình trạng cũ, lúc thì điên dại, lúc thì như bị dọa phát cuồng, hơn nữa còn ngày một nặng, sau đó thậm chí còn có ý định tự sát khiến cảnh sát không dám lơ là, lập tức giám sát 24/7.

Mấy cảnh sát canh giữ cũng bó tay, gần như cứ mỗi lúc là Hà Hải Giang lại hỏi một lần: "Khi nào tôi bị tử hình vậy?"

Cảnh sát: "..."

Vụ Hà Hải Giang còn chưa xét xử xong, mấy người từng bị Tang Miêu Lan xúi giục kiện văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài vì xâm phạm quyền riêng tư và danh dự thì lại bị lôi ra tòa trước. Vệ Thập Mệnh là người giữ chữ tín, nói kiện là kiện, tuy vụ Hà Hải Giang làm trì hoãn đôi chút nhưng tuyệt đối không bỏ qua.

Đám người kia từng nhận được hai trăm ngàn tệ. Có người đem ra hưởng thụ sa đọa, có người gửi ngân hàng, có kẻ thì bỏ trốn nhưng không ai trốn được. Cảnh sát đã sớm xác định danh tính, hơn nữa trong thời buổi dân mạng hóng drama cực nhạy, họ đi đâu cũng bị mắng tới tấp.

Cuối cùng, dựa vào hành vi và hậu quả mà họ gây ra, ngoài khoản tiền phạt khổng lồ thì từng người còn bị phạt tù từ ba tháng đến dưới năm năm.

Cũng nhờ vụ việc này mà luật pháp nước Thương Hư đã bắt đầu được sửa đổi và hoàn thiện. Hành vi kích động người khác tự sát, bao gồm cả lời nói kích thích, sắp tới sẽ được đưa vào tội cố ý giết người, nhưng đó là chuyện sau này.

Sau khi vụ án kết thúc, bạn học của Mông Gia đã cầm bản án đến nghĩa trang nơi Mông Gia được chôn cất. Lưu Mặc đốt bản án trước mộ Mông Gia, mẹ của Mông Gia đã mất tích từ lâu, e là không bao giờ xuất hiện nữa. Tất cả các dấu vết đều cho thấy người giết Hà Thanh Lương chính là Đoàn Cẩm Sắt.

Không lâu sau đó, Hà Hải Giang bị đưa ra xét xử công khai, như dự đoán, án tử hình lập tức được tuyên bố thi hành. Ngay khoảnh khắc nghe tuyên án, Hà Hải Giang bật khóc, lệ rơi đầy mặt, không ngừng cảm ơn thẩm phán, cảm ơn camera man, cảm ơn liên tục khiến ai nấy đều ngơ ngác, ngỡ ông ta lại đang giở trò gì.

Nhưng cho đến lúc thi hành xong, không có chuyện gì bất thường xảy ra, điều này khiến mọi người chẳng hiểu gì hết.

Chỉ có điều trong buồng giam mà Hà Hải Giang từng ở, mỗi đêm đúng 2 giờ sáng, dường như luôn có ánh sáng trắng chiếu lên tường tạo thành hình như tấm màn sân khấu, thậm chí có tù nhân từng nghe thấy tiếng hát, còn nhìn thấy bóng rối múa lượn, trong đó có sáu cái bóng rối, năm người cười đùa vui vẻ, một người thì quỳ gối run rẩy.

Tất nhiên, đối với những người sống trong thế giới hiện thực, Hà Hải Giang rồi cũng sẽ bị thời gian xóa nhòa, còn nhà tù kia thì chỉ thêm một truyền thuyết nữa mà thôi.

Tối ngày Hà Hải Giang bị xử tử, Ngu Thất cưỡi bé Hổ nhảy vọt đến ngoài nhà tù nhưng cũng không dám xông vào mà chỉ ẩn nấp từ xa trên một cành cây.

Ngu Thất mang theo một chiếc ống nhòm mini cỡ nhỏ do chính mình chế tạo, nâng ống nhòm nhắm về phía nhà tù. Hướng nhìn chính là căn phòng mà Hà Hải Giang từng bị giam.

Xung quanh nhà tù giám sát chặt chẽ, chẳng ai ngờ tới lại có một con sóc mang theo một con cá nhỏ và cái ống nhòm tí hon lén lút rình nhà tù.

Đúng 2 giờ sáng, trong căn buồng kia ánh sáng khẽ lóe lên, tấm màn sân khấu xuất hiện, sau đó trình diễn màn múa rối bóng. Ngu Thất trông thấy bóng rối có hình dạng giống Hà Hải Giang xuất hiện thêm trên tường thì khẽ thở dài, sau đó chỉ tay ra hiệu cho bé Hổ quay về biệt thự.

Về đến biệt thự, phát hiện Vệ Thập Mệnh vẫn chưa ngủ mà đang ngồi trên sofa như chờ anh: "Sao rồi?"

Ngu Thất vung vẩy bàn tay nhỏ mũm mĩm: "Đúng như dự đoán. Hồn phách của Hà Hải Giang đã bị giam lại, trừ khi oán niệm của Đoàn Cẩm Sắt được hóa giải, bằng không mãi mãi không thể siêu sinh, là ông ta gieo gió gặt bão thôi, chỉ tiếc không thấy hồn Mông Gia đâu cả. Rõ ràng trong vở rối bóng đó là gia đình năm người, nhưng chỉ có bóng của Đoàn Cẩm Sắt là có sức mạnh linh hồn, Mông Gia không có mặt."

Sau phiên tòa hôm đó, hồn Mông Gia đã rời đi theo Hà Hải Giang, chắc là lúc đó dọa ông ta chết khiếp nên mới gấp rút nhận tội, nhưng sau khi Hà Hải Giang chết, hồn Mông Gia lại biến mất.

Vệ Thập Mệnh rót cho Ngu Thất một ly nước ép dưa hấu, nhìn anh còn chưa cao bằng cái cốc thì tiện tay cắm thêm một ống hút. Ngu Thất cũng không khách sáo, dùng linh lực phủi sạch bụi bặm trên người, sau đó nhảy tõm vào ly nước trái cây khổng lồ, thoải mái ngả người tựa vào mép cốc như đang tắm suối nước nóng, thỉnh thoảng lại hút một ngụm nước ép bằng ống hút.

Vệ Thập Mệnh: "..."

Nửa tháng sau, vụ việc của Hà Hải Giang dần lắng xuống, nhưng nghe nói vợ ông ta cũng đã nhập viện tâm thần, mỗi lần thấy tường trắng là phát điên, cả căn phòng bị bà ta sơn thành màu đen nhưng dường như chẳng có tác dụng gì cả mà khiến bệnh tình ngày càng nặng, thậm chí xuất hiện xu hướng tự sát như Hà Hải Giang. Cuối cùng, chỉ lơ là một lần mà bà ta đã nhảy lầu, cũng gieo mình từ trên cao giống như Mông Gia năm đó, nghe nói lúc rơi xuống vẫn chưa chết, cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không qua khỏi.

Trong văn phòng, mọi người xem tin tức đều không khỏi thở dài tiếc nuối. Trương Kha lặng lẽ nghiêng sang Ngu Thất thì thầm: "Ngu Ngu, anh nói xem, có phải vợ chồng nhà họ Hà bị ma ép chết không? Có phải người nhà họ Mông đến đòi mạng rồi!"

Mọi người xung quanh đồng loạt đưa tay ôm trán, nhìn Trương Kha đầy thương hại. Rõ ràng, với những người vẫn giữ vững thế giới quan khoa học như họ, chuyện ma quỷ chẳng đáng tin bằng việc có ai đó cố tình dựng trò, dọa đến phát điên.

Trương Kha lại nói với lý lẽ đầy đủ: "Hà Hải Giang là loại người gì chứ, giết người không chớp mắt, hạng người như thế có thể bị dọa điên chỉ bởi vài trò vặt sao? Trừ khi ông ta thật sự thấy ma, nếu không với cái đầu đa nghi của ông ta thì sớm đã phát hiện ra sơ hở rồi."

La Phù Nhược khựng lại, sau đó vỗ vai Trương Kha một cái: "Có lý lắm, tôi cãi không nổi luôn, hơn nữa còn thêm một Mông Gia, đến giờ chúng ta vẫn chưa giải thích nổi."

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Ngu Thất, mong anh đưa ra một lời lý giải. Dù sao thì một người giống hệt bản chính như sao chép, đúng là thứ quá mức thách thức tam quan.

Ngu Thất khẽ ho hai tiếng, nghiêm mặt giảng giải: "Thế giới này tồn tại rất nhiều thứ mắt thường không nhìn thấy được, bao gồm cả linh hồn, năng lượng và cả luân hồi. Các cậu có thể hiểu đơn giản thế này, đó là tồn tại thuộc về chiều không gian cao hơn chúng ta, giống như một người đang vẽ tranh, tranh là thế giới hai chiều, cây bút là ba chiều, còn người cầm bút là thế giới của tư duy, không gian thấp không thể cảm nhận được không gian cao, đây là quy luật của vũ trụ."

Cả phòng im phăng phắc.

Phong Lâm Tụ lên tiếng: "Tôi cứ tưởng cậu là ông thầy cúng, hóa ra là nhà khoa học à."

Trương Kha gật đầu: "Nghe oai ghê."

Ngu Thất im lặng không nói, anh phải giải thích sao đây, rằng anh đến từ thế giới cao hơn nên hiểu rõ mấy thứ luật vũ trụ này? Mà đây mới chỉ là chiều không gian đấy, nếu nói đến nền văn minh cấp cao nữa chắc cả phòng nổ tung.

Ngu Thất suy nghĩ một lát rồi lại điều chỉnh cách diễn đạt: "Nói thế này nhé, theo suy đoán của tôi, có thể thế giới hiện tại của chúng ta đang trong một thời kỳ hỗn loạn. Thời kỳ này có thể đã tồn tại rất lâu rồi, ít nhất là từ mười năm trước, bởi vì chiếc lọ ước nguyện kia đã xuất hiện từ thời đó, điều này chứng tỏ cái không gian đặc biệt kia đã có từ trước, sự hỗn loạn này có thể dẫn đến ba khả năng: một là tiến hóa, hai là bình ổn, ba là tận thế."

Mọi người: "..."

Tác Tư Tiền đẩy gọng kính, trong lòng cảm thấy, ngoài nhạc sĩ, nhà huyền học, nhà khoa học ra thì Ngu Thất còn có thể là dân làm đa cấp.

"Nguyên nhân dẫn đến hỗn loạn thì có nhiều lắm, tôi không nói hết được, nhưng nhìn bề ngoài, rõ ràng không gian đặc biệt kia có cấp độ cao hơn thế giới này, vì thế mới có thể tạo ra những hiện tượng và năng lực vượt khỏi lẽ thường, còn Mông Gia rất có thể chính là sản phẩm của năng lực ấy, chúng ta có thể xem lại đoạn video đó."

Ngu Thất nghiêm túc ôm laptop, mở đoạn video lên màn hình, đó là cảnh Trương Kha trò chuyện cùng Mông Thượng, dù không nghe rõ âm thanh nhưng cử chỉ hành động vẫn hiện rất rõ.

Ngu Thất chỉ vào chiếc lọ ước nguyện mà Trương Kha tặng cho Mông Thượng: "Chiếc lọ này đã tồn tại từ mười năm trước, mà Trương Kha thì chẳng nhớ nổi nguồn gốc của nó."

Trương Kha gãi đầu, thật ra cậu ta đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi, nhưng vì thời gian quá xa nên chẳng có ấn tượng gì rõ ràng: "Tôi thật sự không nhớ, chắc do nó không đặc biệt nên tôi chẳng để tâm."

Ngu Thất gật đầu, tiếp tục tua video. Trong đó, Mông Thượng nhét một hình nhân rối bóng vào lọ ước nguyện và thì thầm ước điều gì đó. Ngu Thất nhấn tạm dừng: "Các cậu nhìn hình nhân đó có thấy quen không?"

Cả nhóm cùng tua đi tua lại, cuối cùng cũng thấy rõ cái hình nhân nhỏ Mông Thượng gấp lại, rõ ràng đó không phải loại thường dùng để diễn rối bóng mà chất liệu mềm hơn, dễ nhét vào chiếc lọ nhỏ: "Đây chính là hình nhân rối của Mông Thượng. Trong vở kịch của Đoàn Cẩm Sắt, mỗi thành viên trong gia đình đều có hình nhân đại diện. Khi ấy có lẽ Mông Thượng quá lo cho em trai nhưng lại không dám trái lời cha mẹ mà đi tìm nên đã cầu nguyện cho hình nhân của mình có thể thay mình đi cứu em."

Mọi người nghe xong ai nấy đều phức tạp, như thể không theo kịp mạch não của Ngu Thất, mà cũng như vừa hiểu ra được chút gì đó.

Trương Kha bừng tỉnh: "Giờ anh nói vậy em mới nhớ ra, hình như đúng thật, cái lọ đó em nhặt đại trên bàn trà trước khi ra cửa, gặp Mông Thượng thì tiện tay đưa cho cậu ấy, nói là để ước nguyện. Em nhớ mang máng cậu ấy đã nói muốn đi tìm em trai, các anh nói tiếp đi, để em gọi điện hỏi ba mẹ xem có nhớ gì về cái lọ không."

Ngu Thất thấy biểu cảm của cả đám vẫn như đang lạc trong mây mù, bèn bẻ khớp tay rồi nói tiếp: "Chuyện này vốn dĩ không thể dùng lẽ thường để suy đoán. Theo những gì chúng ta biết, bất kỳ món đồ ước nguyện nào đều phải trả một cái giá rất lớn, sau khi ước xong, Mông Thượng cũng bị nhét vào vali và mang đi. Từ một góc độ nào đó mà nói, cậu ấy đã được như ý nguyện, chỉ là cái giá phải trả là mạng sống, nhưng có lẽ khi ở trong vali Mông Thượng vẫn còn chút ý thức, lúc vào phòng mổ cậu ấy có thể vẫn nghe thấy, biết rằng cả mình lẫn em trai đều không thể sống. Có lẽ vào khoảnh khắc cuối cùng, cậu ấy đã thay đổi điều ước, muốn trở về bên mẹ."

"Đây là suy đoán ban đầu của tôi, nhưng sau khi xem xong vở kịch của Đoàn Cẩm Sắt, tôi phát hiện hình nhân rối nhà họ Đoàn không phải vật bình thường, mấy kỹ nghệ truyền đời ấy mang theo thần vận, lâu ngày sẽ sinh linh tính. Hình nhân được Mông Thượng nhét vào bình ước nguyện cảm nhận được ý chí của cậu ấy, cộng với ảnh hưởng của không gian đặc biệt nên cuối cùng đã "thành hiện thực. Hình nhân rối biến thành Mông Thượng, thay cậu ấy trở về bên Đoàn Cẩm Sắt. Lúc đầu Đoàn Cẩm Sắt rất vui mừng nhưng nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Bà ấy điều tra khắp nơi nhưng bị ngăn trở, vả lại trong tình hình lúc ấy, cho dù có bằng chứng thì cũng không thể báo thù được. Lúc không ngừng điều tra, bà ấy lại tra ra Trương Kha, thế là rời khỏi quê hương để đến Vệ Đô, một phần vì an toàn, một phần vì Trương Kha ở đó."

Mọi người nghe mà ngây ra, La Phù Nhược lắp bắp: "Nói như vậy, người nhảy lầu chết hôm đó thật ra là hình nhân rối sao? Mang theo ý thức và nguyện vọng trước khi chết của Mông Thượng mà quay lại bên Đoàn Cẩm Sắt? Không gian kia đúng là khủng thật, còn có thể tạo ra người hoàn hảo đến vậy! Nghe mà rợn da gà!"

Ngu Thất gật đầu: "Và e là không chỉ như vậy, sau khi Đoàn Cẩm Sắt mất tích, mọi người đều nghĩ bà ấy đang trốn tránh tội giết người, nhưng tôi từng thấy một khối năng lượng oán niệm của bà ấy trong nhà tù tự tạo thành một thế giới nhỏ nhốt linh hồn của Hà Hải Giang. Điều đó có nghĩa là, trong thế giới tấm màn kia bà ấy chính là Thần. Nếu không có gì thay đổi, cho dù Đoàn Cẩm Sắt đã chết, thì oán niệm ấy cũng không tan biến. Từ một góc độ nào đó mà nói, bà ấy đã giam giữ kẻ thù, nhưng đồng thời cũng tự giam mình. Có vẻ như đó là cái giá trao đổi trong không gian đặc biệt kia. Rất có thể Đoàn Cẩm Sắt đã tìm ra cách tiến vào thế giới đó và đã ước nguyện, ước được báo thù, và cái giá phải đánh đổi là sự tự do."

La Phù Nhược chợt sáng mắt: "Là cái trang web đó!"

"Đúng vậy. Ngoài ra, thân phận của Mông Gia vẫn còn điều cần xác minh. Nhưng tôi nghĩ, tôi đã biết cậu ấy ở đâu rồi."