12.
Trong hơn một tháng qua, Chung Ánh Nhai đã dần dần hiểu được thế nào là "làm việc thiện xuất phát từ nội tâm chân thành".
Chỉ cần khi đang làm việc tốt mà trong đầu y thoáng nảy lên ý niệm đến Vùng đất Thần linh thì con số trên vòng tay sẽ không nhúc nhích một chút nào; nhưng nếu như khi y đang ngồi trong xe ngựa, tình cờ nhìn thấy một cô bé bán hoa bên đường, lòng y đột nhiên dâng lên chút lòng trắc ẩn, sai người mua cho cô bé một bó hoa rồi mới nhớ đến số công đức, đến khi nhìn xuống vòng tay thì mới phát hiện con số đã lặng lẽ tăng lên một chút.
Thế nhưng, để y làm việc thiện vì "nội tâm chân thành" quả là một chuyện vô cùng khó khăn.
Bao năm qua Chung Ánh Nhai đã sớm quen với việc nghĩ đến Vùng đất Thần linh mỗi khi làm việc thiện, điều này đã trở thành một phản xạ có điều kiện của não bộ, gần như trở thành bản năng.
Hơn một tháng kể từ khi có được vòng tay, điểm công đức của y chẳng những không tăng mà còn bởi vì tính kế khiến một thương nhân có lập trường đối lập với mình phá sản, cho nên bị trừ mất hơn một trăm điểm.
Hiện tại, điểm công đức của y là "-92301".
Tâm trạng Chung Ánh Nhai vô cùng bực bội, hôm nay sau khi trở về từ hoàng cung y liền lấy ra quyển sổ tay dùng để ghi chép số liệu công đức của mình. Cả một trang giấy phần lớn là những con số "0", chỉ lác đác vài cái "+1", thậm chí có hai cái là "-1".
Y lật sang một trang mới tinh, dùng bút lông viết xuống hàng chữ: "5/2/1550: Giúp hai người tìm được việc làm", ngòi bút hơi dừng lại, cuối cùng vẽ thêm con số "0" ở phía sau.
Y ném bút đi, ngả người tựa vào lưng ghế, ngơ ngẩn thất thần.
Y không ngừng tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh, phải tìm được hướng đi, phải tìm ra bí quyết. Còn 50 năm nữa, chỉ cần mỗi năm tích được một 1800 điểm công đức là đủ rồi.
— Nhưng mỗi năm có thể dễ dàng tích luỹ được 1800 điểm sao?
Ngay lúc y đang suy nghĩ sức đầu mẻ trán thì tiếng lòng quen thuộc của người kia lại đến gần.
【Tốt quá rồi! Năm nay Samuel không ra ngoài.】
【Năm nay còn tổ chức hoành tráng hơn những lần trước, nhất định anh ấy sẽ vui vẻ lắm đây? Muốn nhìn thấy anh ấy cười quá, thực sự rất muốn nhìn thấy anh ấy cười...】
Hôm nay là sinh nhật của Chung Ánh Nhai, hằng năm vào dịp này, mọi người ở Lâu đài Toyal Vendan đều sẽ âm thầm tổ chức một buổi tiệc sinh nhật bất ngờ dành cho y.
Thường thì vào lúc này, bởi vì không thích náo nhiệt nên y sẽ mượn cớ bận việc chính sự để rời khỏi lâu đài, ở bên ngoài suốt một ngày. Khi trở về đã là ngày hôm sau, hội trường đã được thu dọn sạch sẽ.
Năm nay tâm trạng y không tốt, không còn tâm trí để né tránh từ trước nữa.
Sau khi Commus gõ cửa đi vào phòng, Chung Ánh Nhai khép quyển sổ tay lại.
"Chủ nhân, có chuyện lớn rồi! Stiel và Keith đánh nhau ở tầng ba! Ngài mau đi xem đi!"
Chung Ánh Nhai có thể nghe được tiếng lòng của Commus, tất nhiên hiểu rõ đây chỉ là cái cớ để dụ y xuống lầu. Y đứng dậy, bình thản nói: "Kêu Whitehead đi giải quyết. Anh có việc phải ra ngoài một chuyến."
Y vừa định cầm lấy pháp trượng đặt trên bàn, cổ tay liền bị Commus nắm chặt.
【Quả nhiên, năm nào sinh nhật Samuel cũng cố ý ra ngoài hết. Anh ấy mạnh đến vậy chắc chắn đã sớm nghe thấy động tĩnh dưới lầu rồi. Nhưng vì sao anh ấy lại không muốn tham dự tiệc sinh nhật của mình chứ? Rõ ràng đây là buổi tiệc được tổ chức vì anh ấy mà...】
"Thực sự rất quan trọng, chủ nhân. Ngài nhất định phải xuống dưới xem một chút."
【Làm ơn mà, Samuel. Vào ngày sinh nhật này xin anh đừng ở một mình nữa, hãy cùng ở bên mọi người đi...】
Trong lòng Chung Ánh Nhai khẽ động, y ngước lên nhìn Commus, đôi mắt màu lục sẫm kia chứa đầy khẩn cầu và khát khao.
Như có bàn tay điều khiển vô hình, y buông cây pháp trượng ra, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
【A a a! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!】