15
Ngày này cuối cùng vẫn tới.
Lão quốc vương băng hà, hưởng thọ 74 tuổi.
Dù trong lòng lão quốc vương từng có tính toán và lợi dụng Chung Ánh Nhai, nhưng suy cho cùng ông cũng đã từng nâng đỡ và đối xử với y không tệ.
Ngày tổ chức tang lễ, Chung Ánh Nhai đứng đầu hàng các đại thần trong nội các, dâng hoa tưởng niệm ông.
Người kế vị là trưởng tử của lão quốc vương – Hoàng tử Phil. Hắn ta là người đa nghi và tàn nhẫn, không thể sánh bằng sự khoan dung và nhân từ của phụ vương mình.
Trên đời này không có thứ gì vĩnh viễn bất biến, kể cả quyền lực.
Sau khi lên ngôi, Quốc vương Phil lập tức mưu tính diệt trừ Chung Ánh Nhai để nâng đỡ cho kẻ trung thành với hắn ta là Công tước Bradley lên làm Tể tướng đứng đầu của vương quốc. Bọn họ đã định sẵn ngày ra tay là ngày 5 tháng 10.
Ngày 5 tháng 10 cũng chính là ngày năm xưa Chung Ánh Nhai phá vỡ khế ước với ác ma, cưỡng chế xóa đi dấu ấn ma quỷ. Y bị nguyền rủa, mỗi năm đến ngày này đều phát bệnh nặng, ngay cả nọc độc của Commus cũng chỉ giúp y giảm được chút đau đớn mà thôi.
Năm nào y cũng xin nghỉ phép từ 5-10 ngày, kẻ mang lòng xấu chắc hẳn đã đoán ra điều gì đó từ lâu.
Vì công đức, Chung Ánh Nhai cần phải tránh xung đột với bọn họ.
Y đã lên kế hoạch tỉ mỉ vào cuối tháng 9. Y chia thuộc hạ dưới trướng thành 18 đội, bố trí cho họ mang theo của cải bí mật rút lui theo các hướng khác nhau.
Chung Ánh Nhai dùng một con rối ngụy trang thành bản thân, tiếp tục lưu lại hoàng thành. Còn bản thân y sẽ cùng một số thuộc hạ âm thầm bỏ đi đến một đất nước nhỏ hẻo lánh nằm sâu trong núi rừng cách đó ngàn dặm để lánh nạn.
Mọi sự đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ cần tránh qua cơn sóng gió này, y có thể thay đổi thân phận, bắt đầu làm lại từ đầu.
Đúng 0 giờ ngày 5 tháng 10, bệnh tình phát tác đúng hẹn.
Chung Ánh Nhai cảm giác như bị ném vào biển lửa thiêu đốt, ký ức năm 12 tuổi lúc bị treo trên cây thập tự lại một lần nữa tràn về, y cảm thấy da thịt toàn thân như đang bị ngọn lửa ăn mòn, ngọn lửa của ác ma điên cuồng gào rú rồi bóp chặt lấy cổ họng y.
"Sao ngươi dám nuốt lời?!" Ác ma gào thét điên cuồng với y. "Ta đã cứu mạng ngươi, ngươi hứa sẽ giao linh hồn cho ta. Tên lừa đảo hèn hạ kia!"
— Vì ta muốn đến Vùng đất Thần linh, ta phải tìm lại gia đình và đồng loại của ta.
Chung Ánh Nhai lặng lẽ nói trong lòng, cổ họng y bị bóp nghẹt, hơi thở thoi thóp. Trong cơn mê man, y như thấy ác ma dần biến mất, thay vào đó là đình đài lầu các rợp mái ngói vàng, tường cột được điêu khắc tinh xảo – đó là Vùng đất Thần linh trong tưởng tượng của y.
Ở phía xa, một đôi nam nữ có dung mạo tương tự Chung Ánh Nhai đang đi về phía y – họ là cha mẹ ruột mà y tưởng tượng ra. Họ mỉm cười dịu dàng, đưa tay về phía trước gọi tên y: "Ánh Nhai."
Y ngơ ngẩn vươn tay chạm vào họ: "Cha... Mẹ..."
Họ ôm y vào lòng.
"Chúng ta mãi mãi yêu con."
Thân ảnh như bọt nước tan biến, y cố sức níu lại nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ tan biến trước mặt mình.
— Chờ một chút... chờ thêm mấy năm nữa thôi... rất nhanh mình sẽ...
Y run rẩy nôn ra một ngụm máu đen, hai mắt mở to vô thần, tầm nhìn bị màu máu bao phủ không thể thấy rõ, âm thanh bên tai vừa cận kề nhưng cũng rất xa xăm.
"Đừng chần chừ nữa, Commus! Mau cõng chủ nhân chạy đi!"
【Vì muốn giết chủ nhân, Quốc vương dám cấu kết với ác ma và tộc Bất Tử, hắn ta điên rồi!】
【Đây là cơ hội hiếm có để gi.ết ch.ết Samuel Gladstone! Tên đó đã giết bao nhiêu huynh đệ của chúng ta, hôm nay nhất định phải rửa sạch mối thù này.】
【Gi.ết ch.ết Samuel Gladstone! Giết! Giết! Giết!】
"Bảo vệ chủ nhân! Giết sạch kẻ nào cản đường!"
— Không... không được giết.
Thuộc hạ vì y mà giết người, nghiệp báo sẽ toàn bộ đổ lên người y.
【Đội ác ma lần này mạnh hơn trước, may là đã tiêu diệt sạch.】
【Binh lính loài người lại đi hợp tác với ác ma, đúng là vớ vẩn. Vì bảo vệ chủ nhân, chỉ đành giết sạch bọn chúng.】
— Y còn muốn đến Vùng đất Thần linh ... không được giết!
Y cố gắng tìm lại chút thanh tỉnh cuối cùng, lúc này Commus đang cõng y phóng như bay giữa rừng, sau lưng là truy binh, không khí xung quanh nồng nặc mùi rỉ sắt. Y gắng gượng nâng tay lên, nhìn con số đang biến đổi liên tục trên chiếc vòng tay mình "-301928", "-302017", "-302928"......
"Chủ nhân! Ngài tỉnh rồi, chủ—"
Trước mắt y tối sầm, lại lần nữa ngất đi.
"Horratio điên rồi sao?! Một mình xông vào hoàng cung gi.ết ch.ết Quốc vương và Hoàng hậu, hắn ta không biết hậu quả à? Vương quốc đại loạn không phải là điều chủ nhân mong muốn!"
"Thiên đường đã cử Thiên sứ phán xét xuống xử trảm Horratio rồi, hắn ta... Ai, ta thật không biết phải nói gì. Dù sao thì có Thượng giới giữ gìn trật tự, hẳn là rất nhanh sẽ có Quốc vương mới thôi."
Chung Ánh Nhai tỉnh lại trong một căn nhà nhỏ đổ nát. Y không để ý đến tiếng reo hò vui mừng của thuộc hạ bên giường, việc đầu tiên khi mở mắt là kéo tay áo lên, nhìn về phía vòng tay mình.
"-11319726".
Dãy số thật dài ấy khiến đầu óc y chết lặng. Y đếm đi đếm lại số chữ số trên đó, kết quả không một lần thay đổi.
— 8 chữ số, âm 11 triệu.
Hết thảy... vô vọng rồi.
Cánh tay y run rẩy, vô lực rơi xuống giường.
Những người đứng quanh giường nhìn nhau không hiểu.
【Chủ nhân làm sao vậy?】
【Thực là đã xảy ra chuyện gì?】
【Cái vòng tay đó rốt cuộc là thứ gì? Tại sao Samuel luôn nhìn nó.】
"Cút ra ngoài." Môi y run run bật ra một câu.
Những người bên giường nhất thời chưa phản ứng kịp. Chung Ánh Nhai liền gào lên: "Ta nói, CÚT HẾT CHO TA!"
Thể trạng hiện giờ của y thật sự quá yếu, một tiếng quát ấy gần như hao tổn hết khí lực toàn thân, vừa dứt lời đã ho khan dữ dội, máu tươi bắn tung tóe lên tấm ga giường trắng tinh.
"Chủ nhân!"
"Đủ rồi, Commus." Thống lĩnh kỵ sĩ Joseph ngăn cản Commus đang định bước lên đỡ Chung Ánh Nhai. "Để chủ nhân yên tĩnh một lát. Mọi người ra ngoài hết đi! Đừng quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi."
Trước khi bước ra cửa, Commus lo lắng quay đầu nhìn lại.
Hắn thấy rõ ràng, Chung Ánh Nhai đang lấy tay che kín hai mắt mình.