Chiếc Nanh Huyết Khế

Chương 24



24.

Vào ngày 5 tháng 10 hằng năm, Chung Ánh Nhai đều trải qua một lần lâm bệnh nặng. Dù có khỏi đi chăng nữa, thân thể y cũng sẽ bị tổn hại, yếu ớt 2-3 tháng không thể xuống giường.

Nhưng năm nay lại khác biệt hơn hẳn mọi năm.

Sau khi khỏi bệnh, tinh thần của Chung Ánh Nhai trở nên phấn chấn một cách bất thường. Không chỉ có thể xuống giường, thậm chí y còn xuống phố dạo chơi 4-5 tiếng đồng hồ mà không thấy mệt. Y lờ mờ nhận ra có điều không ổn, nghi ngờ đây là dấu hiệu của việc "bình yên trước cơn giông".

Từ giữa tháng 11, Commus không còn rời khỏi nhà nữa, ngày đêm túc trực bên cạnh y.

Mỗi lần tỉnh lại, y đều thấy Commus vẻ mặt nặng nề chăm chú theo dõi điện tâm đồ, cặp mắt màu lục đậm như sói hoang trong rừng sâu, u tối mà lạnh lẽo. Nhưng khi ánh mắt ấy dừng lại trên gương mặt y, hắn lập tức nở nụ cười, như thường lệ lại ngọt ngào nói ra những lời tình tứ.

Chung Ánh Nhai cảm thấy Commus đang giấu y điều gì đó. Có một lần y cố tình tìm cớ đi ra ngoài, tự mình lật xem hồ sơ y tế của bản thân. Nét chữ qua loa trên giấy khiến toàn thân y rúng động.

【11:29 - 17/11/2049 – Mất dấu hiệu sinh mệnh, tiến hành cấp cứu. Nhân viên tham gia: ......】
【11:31 - 17/11/2049 – Sử dụng dược phẩm ISJ2901, UWKQ1023】
【11:35 - 17/11/2049 – Dùng thiết bị UW29】
......
【4:29 - 18/11/2049 – Bệnh nhân đã hồi phục các dấu hiệu sinh mệnh cơ bản. Nhịp tim: 52, huyết áp......】
【9:20 - 20/11/2049 – Bệnh nhân tỉnh lại, không có cảm giác khó chịu rõ rệt】

Cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi.

Ý nghĩ ấy bất chợt xuất hiện trong đầu y.

— Mình sắp chết rồi.

Nếu như "cái chết" này xảy ra vào 200 năm trước, có lẽ Chung Ánh Nhai sẽ cảm thấy như trút được gánh nặng. Nhưng hiện tại... y còn chưa được nhìn thấy toàn bộ trang viên mà Commus xây dựng cho mình thành hình, y còn chưa học được cách dùng điện thoại thông minh. Làm sao y có thể cam lòng chấp nhận cái chết?

Năm xưa lúc phong ấn ma lực, y đã rơi vào tận cùng tuyệt vọng, chỉ mong cái chết sớm đến một chút. Nhưng bây giờ y có thể khẳng định một điều — mình không muốn chết.

Thế nhưng ai có thể thoát được vòng xoáy của số phận?

Commus bưng một chén canh rong biển sườn nóng hổi trở lại phòng bệnh, thấy Chung Ánh Nhai đang khép mắt tựa vào giường, không biết đang suy nghĩ gì.

"Chủ nhân, canh anh muốn uống đây."

"Cảm ơn em, để bên cạnh là được rồi."

Commus đặt chén canh lên tủ đầu giường, theo thói quen lại dựa vào người Chung Ánh Nhai, vén tóc hôn lên mắt và trán y. Thấy y không có phản ứng gì, liền hỏi: "Chủ nhân đang nghĩ gì vậy?"

"Năm xưa, quyển tập tranh đó... em đã cất đi rồi đúng không?"

"Vâng! Chủ nhân muốn xem không? Em đi lấy cho anh ngay."

Sau khi được Chung Ánh Nhai xác nhận, Commus mở kho lưu trữ cá nhân của mình lấy ra một quyển sổ dày được bọc cẩn thận bằng lớp vải mềm.

Nhờ sự bảo quản tỉ mỉ của Commus, dù đã qua 400 năm nó vẫn nguyên vẹn như trong ký ức của Chung Ánh Nhai.

Y mở quyển sổ ra.

500 năm trước, ước nguyện cả đời của y đã bị chôn vùi, trong lúc tuyệt vọng chính tay y đã ném quyển sổ vào ngọn lửa. Thời gian là liều thuốc chữa lành tốt nhất cho mọi đau thương. Giờ đây khi nhìn lại những bức vẽ trong quyển sổ, y không còn đau lòng nữa, chỉ thấy tiếc nuối và hoài niệm. Y thậm chí còn hứng thú đi tìm những nơi trong bức tranh khớp với cảnh vật đã được tạo dựng trong trang viên.

Nửa sau của quyển tập tranh, rất nhiều bức vẽ đã không còn, chỉ còn lại những khoảng giấy trắng. Chung Ánh Nhai biết đó là phần đã bị cháy năm xưa, Commus đã hao tâm tổn sức phục chế lại giấy trắng, chỉ tiếc là hắn không biết vẽ, không thể vẽ lại nội dung bị thiếu cho y.

"Commus, em giúp anh lấy bàn vẽ và bút lại đây được không?"

Commus tròn xoe mắt, mừng rỡ hỏi: "Chủ nhân, anh muốn vẽ lại tranh sao?"

Chung Ánh Nhai gật đầu: "Ừ."

Y còn nhiều điều muốn bổ sung vào đó, chỉ hy vọng lần ngủ say kế tiếp có thể đến chậm hơn một chút.

Sau khi Commus mang dụng cụ đến, liền ở bên cạnh xem y vẽ không ra ngoài nữa.

Chung Ánh Nhai không lật đến những trang trắng phía sau mà mở ngay trang đầu tiên, lau sạch một vùng hình bầu dục rồi hạ bút.

Commus nhìn kỹ một lúc, kinh ngạc nói: "Ơ? Chủ nhân vẽ người này là... Amelia? Anh vẽ cô ta làm gì vậy?"

Qua vài nét phác, một thiếu nữ nhỏ mang phong cách cổ điển phương Tây đã hiện lên sinh động trên trang giấy. Nàng cầm quyền trượng, chống nạnh đứng trong một cái đình nhỏ. Không lâu sau, bên cạnh nàng xuất hiện thêm một con ác ma cao lớn có sừng, vóc dáng cường tráng vạm vỡ, đang nhìn thiếu nữ chăm chú.

"Ủa, còn đây là Fielding mà!"

Chung Ánh Nhai lật sang trang kế, xóa đi một phần tán cây, vẽ lên thân cây một tinh linh gầy nhỏ và thêm một con quái điểu đang sải cánh bay lượn trên không.

—Là Rosetti và Yarlin!

Đột nhiên một ý tưởng loé lên trong đầu, Commus tỉnh ngộ, bừng sáng hỏi:

"Không lẽ, chủ nhân định vẽ tất cả mọi người vào 'Vùng đất Thần linh' này sao?"

"Ừ." Chung Ánh Nhai đáp khẽ, đầu bút không ngừng chuyển động. "Anh muốn tặng cho bọn họ một món quà."

...

"Chủ nhân, xin ngài hãy yên tâm! Dù ngài mang thân phận gì, chúng thuộc hạ cũng sẽ mãi mãi trung thành phục vụ ngài. Gia tộc Gladstone mãi mãi bất diệt!"

"À không đúng, nghe Commus nói thì giờ ngài ấy đã đổi họ rồi — phải gọi là nhà họ Chung mới đúng."

【Hu hu, đêm qua lại mơ thấy cảnh chủ nhân vực dậy giang sơn, dẫn dắt chúng ta thống nhất thiên hạ. Nhưng thôi vậy. Commus nói đúng, đã là người thì cũng biết mệt, nếu chủ nhân mệt mỏi rồi thì cứ để ngài ấy nghỉ ngơi thật tốt. Mọi chuyện cứ giao cho chúng ta là được rồi.】

【Mấy hôm trước Felix đã qua đời vì bệnh rồi. Trước lúc lâm chung vẫn canh cánh trong lòng chuyện của chủ nhân... Có nên báo tin này cho ngài ấy biết không?】

【Đáng chết thật! Nếu tôi mạnh thêm chút nữa thì đã có thể giúp được chủ nhân lúc ngài ấy phát bệnh, giống như Commus...】

【Chủ nhân từng cứu cả nhà tôi khỏi cảnh diệt môn. Vì ngài ấy mà chết, tôi cam tâm tình nguyện.】

"Không sao đâu, chủ nhân. Là con người bình thường thì cũng là một chuyện tốt mà. Ngài cũng đừng lo là sẽ không thấy được chúng tôi — chúng tôi đều có năng lực hiện thân giữa nhân giới. Từ nay về sau, chúng tôi chính là đôi mắt của ngài."

"Đã là thế kỷ XXI rồi, nhà họ Chung của chúng ta vẫn phú quý hưng thịnh! Thế nhưng gia chủ của chúng ta lại bị tên Commus・Fitzgerald kia dụ dỗ đi mất rồi. Commus・Fitzgerald, cậu phải đối xử tốt với chủ nhân đó có biết không!!!"

...

500 năm trước y đã dồn hết tâm huyết để vẽ nên quyển tập tranh này, tỉ mỉ khắc họa ra một thế giới hoàn mỹ trong mơ.

Đó là một tiên cảnh hoa lệ, nào là lầu ngọc điện vàng, nào là hành lang chạm trổ uốn lượn lấp lánh. Khi ấy y đã vẽ hơn 300 trang nhưng chưa từng vẽ vào đó một con người nào cả.

Giờ đây càng lúc càng có nhiều người được đưa vào, hoặc đùa giỡn, hoặc ngả lưng chợp mắt, hoặc đọc sách, hoặc đánh cờ... Sống động như thật, tựa hồ họ được chính tay chủ nhân của mình mời vào thế giới của y, cùng nhau an cư lạc nghiệp, trở thành một phần của nơi này. Thế giới cô đơn và quạnh quẽ của y bởi vì có họ mà tràn ngập hương vị của nhân tình.

Chung Ánh Nhai cần vẽ đủ 411 người. Trong số đó có 103 người đã sớm mất mạng theo năm tháng đã qua, trở thành cát bụi nhỏ bé giữa dòng đời. Nhưng hiện tại họ được y "tái sinh" dưới ngòi bút, ở trong "Vùng đất Thần linh" an nhiên hưởng lạc, sống lại với dáng vẻ ngày xưa.

Lúc trước lý tưởng cả đời bị chôn vùi, Chung Ánh Nhai từng cho rằng cuộc đời mình đã hoàn toàn tối tăm không ý nghĩa. Nhưng đến hôm nay y không còn cảm thấy mình đã sống một cuộc đời vô nghĩa nữa.

Y đã thay đổi vận mệnh của hàng chục triệu, thậm chí hàng tỷ người. Y có hơn 400 thuộc hạ trung thành nguyện chết vì mình, có Commus thủy chung không đổi yêu y đến tận xương tủy... Những gì y nhận được thật sự đã quá nhiều, quá nhiều.

Bọn họ biết ơn y, yêu thương y, chưa từng để y cô đơn dù chỉ một giây một phút nào. Ngược lại chính bản thân y đã lo được lo mất, nhu nhược không dám tiếp nhận tình yêu của người khác, cứ mãi trốn tránh, còn tự dối lòng rằng hạnh phúc phải tìm trong "Vùng đất Thần linh".

Một người bi quan làm sao có thể tìm được "hạnh phúc" trong "Vùng đất Thần linh" được chứ?

— Rõ ràng ngay từ đầu y đã ở trong "Vùng đất Thần linh" rồi mà.

Trước khi chết, y muốn hoàn thành bức họa "Vùng đất Thần linh" này, để lại quyển tập tranh làm món quà dành tặng cho những người còn sống, cũng là tế phẩm dành cho người đã khuất. Y chưa từng quên bất cứ ai trong số họ, từ đầu đến cuối đều chưa từng quên.

Hoàn thành quyển tập tranh này đối với Chung Ánh Nhai bây giờ mà nói là chuyện không dễ dàng.

Y thường vừa vẽ được một lúc đã thiếp đi, đến khi tỉnh dậy đã là vài ngày sau, sau đó lại cố gắng gượng dậy tiếp tục cầm bút.

Y tranh thủ từng giây từng phút, không dám để lãng phí thời gian, bởi vì y biết thời gian còn lại của mình đang dần ít đi. Y không có thời gian để làm chuyện gì khác, kể cả là trò chuyện với Commus. Mấy lần từ lúc mở mắt đến lúc ngủ say, y chưa từng nói chuyện một lần.

Commus rất hiểu chuyện, không hề quấy rầy y, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn y, thỉnh thoảng đắp thêm áo, thay bút hoặc đưa vài món đồ.

Bất tri bất giác y đã vẽ hơn một nửa, bắt đầu bổ sung phần giấy trắng từng bị thiêu cháy. Nhưng tâm cảnh đã khác xưa, y không còn cứng nhắc khôi phục bức tranh đúng theo ký ức nữa.

Y không còn chấp nhất phải vẽ rồng phượng uy nghi tung bay giữa bầu trời, thay vào đó là tô điểm thêm ánh lửa lập lòe của đom đóm trên mặt hồ trăng sáng, vẽ thêm những con cá chép đỏ rực như lửa bơi lội dưới làn nước trong xanh, lại vẽ những cánh chim về làm tổ giữa tán cây xanh rợp...

Chúng chính là muôn hình vạn trạng của thế gian này, là vẻ đẹp mỹ lệ nhất nơi trần thế.

Lại một lần nữa, y từ từ tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Commus thuần thục điều chỉnh độ nghiêng của giường cho y, sau đó mang cho y bộ dụng cụ vẽ quen thuộc.

Y lật quyển tập tranh ra, nghe ngoài cửa có động tĩnh thì hỏi thêm một câu: "Bên ngoài làm sao vậy?"

"Mọi người đang chuẩn bị cho tiệc giao thừa năm nay. Hôm nay đã là 27/12 rồi."

Càng ngày giấc ngủ của y càng kéo dài. Đối với y mà nói việc tham dự tiệc giao thừa đã trở thành một điều xa xỉ. Mấy năm gần đây, y đều nằm mê man qua đêm giao thừa.

Chỉ có năm nay... Có lẽ là ngày giao thừa cuối cùng trong đời y rồi. Y muốn được tham dự.

"Commus, nếu tối ngày 31 tháng 12 anh vẫn chưa tỉnh, em hãy đánh thức anh dậy đi."

Commus mở to đôi mắt.

Chung Ánh Nhai nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nhưng vô cùng nghiêm túc:

"Anh muốn tham dự tiệc giao thừa cùng với mọi người."