Chiếc Nanh Huyết Khế

Chương 26



25 (2)

"Đại khái là như vậy. Bởi vì ước nguyện đến Vùng đất Thần linh không thành nên chủ nhân mới ra lệnh giải tán gia tộc Gladstone, quyết định quy ẩn."

Commus đưa mắt nhìn một vòng khắp căn phòng, ánh mắt lướt qua từng gương mặt mang biểu cảm khác nhau, cao giọng nói: "Ai muốn đi có thể rời đi ngay bây giờ. Còn ai muốn tiếp tục ở lại bên cạnh chủ nhân, xin mời ở lại."

Lần lượt có khoảng một nửa số người lặng lẽ rời khỏi căn phòng, không màng đến ánh mắt thất vọng hay lời trách cứ của những đồng liêu cũ — bọn họ đi theo là để hưởng dụng hào quang quyền lực của Hầu tước Samuel · Gladstone, để được hưởng vinh hoa phú quý chứ không phải là một người thường đã mất đi chí hướng lớn lao.

"Được rồi, tất cả mọi người bình tĩnh lại. Ở lại hay ra đi đều là lựa chọn cá nhân, chúng ta không có quyền can thiệp." Là người trẻ nhất ở đây, giờ phút này Commus đã trở thành trụ cột tinh thần của mọi người, hắn nói, "Tôi sẽ đếm đến ba, những ai còn đang do dự có thể rời khỏi."

"Ba."

"Hai."

"Một."

Lại có bốn người nữa lặng lẽ bước ra khỏi phòng trong lúc hắn đếm ngược.

Sau khi họ đi khỏi, Commus đóng cửa lại, bày ra một kết giới ngăn cách với bên ngoài, trầm giọng hỏi: "Những người hiện diện ở đây, mọi người đã chắc chắn sẽ tiếp tục đi theo chủ nhân chứ?"

"Được rồi Commus, cậu đừng lặp lại nữa. Tôi, Raglan · Rachel thề sẽ mãi mãi đi theo chủ nhân! Huxley và Rubin đúng là thứ chẳng ra gì! Hừ! Chủ nhân đã cứu mạng họ, còn rộng lượng trả lương hậu hĩnh, giúp họ an cư lạc nghiệp, vậy mà bây giờ bọn họ quay lưng bỏ đi không một lời từ biệt."

"Cho dù chủ nhân có là ai đi nữa thì ngài vẫn là chủ nhân của tôi. Tôi không có lý do gì để phản bội lời thề của mình."

"Chúng ta có thể giúp gì được cho ngài ấy không? 'Vùng đất Thần linh' là chỗ nào vậy?"

"Thật là tức cái tên Robert đó quá! Lần sau gặp lại tôi sẽ xử cái gã đó ngay."

"..."

Muốn giữ trật tự cho hơn 400 cá thể đang xúc động và giận dữ không phải là chuyện dễ dàng. Commus kêu vài tiếng "Yên lặng!" nhưng tiếng ồn vẫn không ngơi nghỉ. Cuối cùng, hắn buộc phải dùng ma lực gầm lên một tiếng: "TẤT CẢ IM LẶNG CHO TÔI! NGHE TÔI NÓI!"

Mọi người lập tức im phăng phắc.

Commus đưa mắt nhìn quanh đám người với đủ loại thân phận và xuất thân, hít sâu một hơi rồi cất giọng: "Tôi đang có một ý tưởng. Tôi muốn giúp chủ nhân thực hiện tâm nguyện của mình, giúp ngài ấy đến được Vùng đất Thần linh. Dù có mất bao nhiêu năm hay phải trả giá thế nào, tôi cũng không hối tiếc!"

"Tôi từng hỏi một Thiên sứ sa đoạ am hiểu về việc này, ông ta nói rằng có thể tích lũy công đức thay người khác..." Sau khi thuật lại đơn giản điều kiện để hiến tặng công đức, Commus nói tiếp: "Tôi đã thử rồi, tôi có thể tặng được công đức cho chủ nhân."

Đây không nghi ngờ gì là một thông tin cực kỳ trọng đại, chứng tỏ Chung Ánh Nhai thực sự đã dùng tình cảm chân thành để đối đãi với Commus. Nhưng lúc này hắn không có thời gian để đắm chìm trong vui sướng, hắn còn một việc quan trọng hơn cần phải làm.

"Một mình tôi thật sự quá nhỏ bé. Cho dù mỗi ngày không ngừng làm việc thiện cũng sợ là phải mất đến hàng vạn năm mới tích được 10 triệu điểm công đức. Vậy nên tôi muốn xin mọi người cùng nhau giúp đỡ tôi... không đúng! Là giúp chủ nhân."

Vừa nghĩ đến cảnh Chung Ánh Nhai cuộn người lại lặng lẽ rơi nước mắt, lòng Commus lại như bị khoét đi một khối thịt, móng tay sắc nhọn bấu chặt vào lòng bàn tay, hắn trịnh trọng nói: "Chủ nhân nói... đây là giấc mơ từ năm 12 tuổi của ngài ấy, đến nay đã 34 năm rồi. Hơn nửa đời ngài ấy đều dành cho mục tiêu này, vậy mà giờ đây mọi thứ đã tan thành mây khói. Tôi hy vọng có thể làm tất cả những gì mình có thể để giúp chủ nhân."

Nhóm người lặng đi vài giây, bỗng một nữ phù thuỷ tên là Amelia vội vã lên tiếng: "Commus, cậu còn chưa nói làm cách nào để kiểm tra xem có tặng được công đức cho chủ nhân hay không kìa."

"Đúng đấy! Làm sao để kiểm tra? Tôi cũng muốn giúp chủ nhân!"

"Mặc dù không biết Vùng đất Thần linh là chỗ tốt lành thế nào, nhưng chỉ cần chủ nhân muốn đi thì người nhà Gladstone chúng tôi nhất định không từ chối!"

"Ha ha, đến cả nhóc Fitzgerald còn quyết tâm như vậy, mấy ông già theo chủ nhân bao nhiêu năm như tụi tôi làm sao có thể thua nó được?"

"..."

Commus đặt chiếc vòng tay công đức màu đen lên bàn, nói: "Chuyển ma lực của mình vào chiếc vòng tay này, nó sẽ hiện ra số điểm công đức mà chủ nhân từng nhận được nhờ giúp đỡ mọi người. Chỉ cần đạt đủ 100 điểm là có thể giúp được chủ nhân."

"Khoan đã, Commus. Cậu từng nói phải thật lòng đối đãi người khác thì mới nhận được công đức đúng không?"

Commus nghe vậy thì hiểu ngay điều họ đang e ngại — đó cũng chính là nỗi băn khoăn trong lòng hắn trước đây. Vì Chung Ánh Nhai luôn luôn hướng nội và lạnh lùng, mọi người sợ trong lòng chủ nhân thật sự không xem trọng mình. Nếu hiện ra con số "0" thì đối với sự trung thành của họ sẽ là một đả kích to lớn.

Commus dõng dạc nói: "Tôi nghĩ mọi người nên tin vào chủ nhân. Ngài chưa từng bạc đãi bất kỳ ai luôn trung thành với ngài. Nhân tiện, con số của tôi là 271."

Lời của hắn khiến mọi người vững lòng hơn hẳn. Hiệp sĩ Carpenter bước ra trước, "Tôi thử trước!"

Dưới hàng trăm con mắt, anh ta chạm tay vào chiếc vòng. Không lâu sau, trên không trung hiện lên một con số: 【182】.

Không chỉ Carpenter mừng rỡ mà tất cả những người có mặt cũng vô cùng phấn khích. Những ai còn do dự bây giờ cũng tranh nhau muốn thử trước, sợ mất trật từ nên họ tự động xếp thành một hàng dài ngay ngắn.

Commus đặt một cuộn da bò và một chiếc bút lông vũ lên bàn, nói: "Đây là giấy có hiệu lực huyết khế. Nếu ai đã quyết tâm muốn giúp chủ nhân tích công đức, xin hãy ký tên lên đây, ấn lên một dấu tay máu thì khế ước sẽ được thành lập. Từ nay về sau không được phản bội chủ nhân, bằng không sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh. Mong mọi người cân nhắc kỹ càng."

Cái tên đầu tiên trên tờ giấy da bò là "Commus · Fitzgerald", sau đó, theo tiến trình của hàng người bước lên thử nghiệm, những cái tên phía dưới càng lúc càng nhiều thêm.

Ban đầu ai ai cũng thề nguyện sẽ trung thành mãi mãi với Chung Ánh Nhai, hôm nay còn biết được chủ nhân nhà mình là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, tấm chân tình của họ không phải trao đi một chiều, điều đó khiến cho trái tim sục sôi của mọi người càng thêm cuồng nhiệt.

Sau hơn mười con số có ba chữ số thì con số hai chữ số đầu tiên xuất hiện.

【92】.

Con số này xem như đã là khá cao, nhưng chưa đủ 100 như yêu cầu.

Người thử là một tinh linh cây Beiji, vì hình người phát triển chậm nên trông cô chỉ như một bé gái 8-9 tuổi. Cô ủ rũ đặt vòng tay xuống, ngẩng đầu hỏi Commus: "Fitzgerald, vậy tôi có thể ký huyết khế không?"

"Dĩ nhiên là được."

Beiji nhón chân ký tên mình lên, rạch ngón tay in lên một dấu tay máu. Sau đó cô chạy lại bên cạnh Commus, ngoắc ngoắc tay ra hiệu.

Commus cúi người xuống.

"Cậu nói xem tôi có thể đi tìm chủ nhân nhờ giúp đỡ để tăng điểm này lên 100 được không? Chỉ còn thiếu 8 điểm thôi mà!"

"Cái đó... tôi cũng không chắc." Lúc này Commus vẫn chưa hiểu biết quá nhiều về công đức, "Cô có thể thử. À mà! Chủ nhân có năng lực đọc tâm, chuyện này e là hơi nguy hiểm."

"Vùng đất Thần linh" và "năng lực đọc tâm" đều là những điều mà Commus đã xin phép Chung Ánh Nhai trước khi tiết lộ.

"Vậy phải làm sao giờ?" Beiji bĩu môi, rầu rĩ nói, "Tôi cũng muốn giúp chủ nhân tích công đức để ngài ấy đến được Vùng đất Thần linh ... khoan đã! Cậu nói năng lực đọc tâm là sao cơ?"

"Ôi Thánh Thần thiên địa ơi! Ngày nào tôi cũng thèm khát gương mặt của chủ nhân, suốt ngày mơ mộng được hôn ngài ấy, không phải đã bị ngài ấy biết sạch rồi sao? Đáng sợ quá!"

Lần đầu tiên xuất hiện người đồng bệnh tương liên với mình nhưng Commus lại không thấy thương xót chút nào, ngược lại còn muốn đấm người một trận.

Tổng cộng có 410 người tại hiện trường, bản khế ước có đủ 410 cái tên, chỉ có 23 người không đạt đến 100 điểm. Phần lớn đều là những con số rất sát nút, như 80, 90 điểm.

Mấy ngày trước vị lão Thiên sứ sa đoạ kiến thức uyên bác kia đã nói: "Biết bao người bình thường suốt cả một đời cũng chưa chắc vì giúp đỡ bạn đời của mình mà tích lũy được 100 điểm công đức."

Nhưng lúc này có đến 99% người đang có mặt ở đây đã vượt qua con số 100 tưởng chừng như vô cùng gian nan ấy.

— Đây chính là những người mà Chung Ánh Nhai thật lòng yêu thương.

Bề ngoài lạnh lùng và luôn tỏ ra xa cách nhưng trong lòng lại âm thầm cất giữ tất cả bọn họ.

Sở dĩ Commus quyết đinh để mọi người làm kiểm tra là vì hắn đã từng nhìn thấy một quyển sổ ghi chép khác của Chung Ánh Nhai, đó là khi y nghĩ mình sẽ di cư đến Vùng đất Thần linh, trước đó đã chính tay ghi lại những sắp xếp về sau dành cho thuộc hạ của mình.

Từng trang giấy đầy ắp con chữ kia đã làm chấn động tâm can của Commus thật lâu.

Hắn ngày đêm ở bên cạnh Chung Ánh Nhai vậy mà chưa từng biết y lại hiểu rõ về nhiều người như thế, nhớ được tất cả tính cách, sở thích và các mối quan hệ của từng người một. Rõ ràng y đã suy nghĩ cặn kẽ suốt một khoảng thời gian rất dài, những sắp xếp và kế hoạch dành cho từng người đều khác nhau, được cân nhắc cẩn thận đến từng chi tiết.

Commus tin rằng để có thể viết ra những điều như vậy thì nhất định Chung Ánh Nhai luôn đặt bọn họ trong lòng. Và kết quả đúng như hắn dự đoán.

— Nhất định chủ nhân cũng rất muốn được thân thiết với mọi người, vậy nên y mới đồng ý tham dự bữa tiệc sinh nhật của mình năm đó. Về sau lại vì sự nhiệt tình của bọn họ mà chạy trốn, có lẽ là vì quá khứ tuổi thơ khiến y sợ hãi bị phản bội, không dám mở lòng để kết thân với ai đúng không?

Nếu đã như vậy, bọn họ nhất định phải dùng hành động thực tế, dùng năm tháng dài lâu để chứng minh tấm lòng của mình với chủ nhân. Để y dám đón nhận tình yêu và dám bày tỏ tình yêu của bản thân đối với họ.

"Còn một chuyện nữa," Commus nói tiếp, "Tôi đã xin phép chủ nhân để chia sẻ với mọi người một chuyện. Chủ nhân có năng lực đọc tâm, người quá đông sẽ khiến anh ấy cảm thấy ồn ào, vì vậy rất mong mọi người đừng lại gần làm phiền anh ấy nếu không cần thiết. Còn nữa, trước mặt anh ấy tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện tích luỹ công đức. Bởi vì thứ nhất là con đường này có lẽ sẽ rất dài, tôi cũng không biết có xảy ra bất trắc gì hay không, tôi sợ sẽ làm chủ nhân hy vọng rồi lại thất vọng một lần nữa. Thứ hai là nếu thật sự thành công, tôi muốn dành cho anh ấy một bất ngờ."

...

Thế nhưng ý nghĩ của con người đâu dễ gì khống chế được?

Chung Ánh Nhai vẫn luôn biết bọn họ đang làm gì, nhưng y chưa từng kỳ vọng, bởi vì y luôn tin chắc rằng đây là một điều không tưởng.

Vậy mà suốt mấy trăm năm qua, bọn họ vẫn kiên trì nỗ lực vì y, những tấm lòng trước sau không đổi ấy cuối cùng cũng đã đốt cháy lớp vỏ bọc băng giá của y, thôi thúc y run rẩy thò đầu ra ngoài, và sau đó bị một vòng tay ấm áp ôm trọn. Cái ôm ấy vừa ấm áp lại vừa cháy bỏng, khiến y không nỡ rời xa, cũng không muốn trở về vỏ ốc cô đơn quạnh quẽ của ngày xưa nữa.

Chung Ánh Nhai đã nhận ra thế giới này bao la đến nhường nào, vạn vật phong phú và rực rỡ sắc màu ra sao. Trong cái ôm nồng nhiệt của mọi người, y mọc ra một đôi cánh vững chãi, không còn sợ hãi khi bay lượn dưới ánh mặt trời nữa.

【522.93】.

Y hoảng hốt vuốt nhẹ dãy số hiển thị trên chiếc vòng tay.

11 triệu, 410 người, 500 năm nỗ lực — trong đó đã có 103 ba người đã qua đời, cho đến tận giây phút cuối cùng của sinh mệnh, họ vẫn đang trao tặng công đức cho y.

"Ở thế kỷ XIX, em cùng chủ nhân chu du khắp thế giới, khi đó số công đức đã tăng lên rất nhanh... May mà có 52 năm đó, nếu không e là đã không kịp rồi. Còn nữa..."

Ánh mắt của Commus đảo qua đám đông, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Số dư 2.93 là ai làm đấy hả?! Tôi đã dặn là không được tích nữa rồi mà! Tôi mất biết bao công sức mới canh chuẩn được con số '520' đấy!"

— 520 trong tiếng Hoa đồng âm với "Tôi yêu ngài".

Đây là lời tỏ tình chân thành nhất mà tất cả bọn họ dành cho Chung Ánh Nhai.

"Ờ, tôi thú nhận. Trên đường đến đây tôi vô thức... cũng không kiểm soát được. Thói quen bao nhiêu năm rồi."

"A, Tiffany, thì ra cô cũng thế à. Thôi được rồi, trong 2.93 đó có phần của tôi nữa."

"Hoá ra không phải một mình tôi. Tôi yên tâm rồi."

"Tha lỗi cho tôi nhé, tôi thực sự không cố ý đâu!"

Chớp mắt đã có 4 người đứng ra nhận tội, Commus tức đến nghiến răng, hận không thể ngay lập tức lôi bốn kẻ phá hỏng kế hoạch tỉ mỉ của mình ra đánh cho một trận nhớ đời.

"Ha ha."

Tiếng cười ấy vừa vang lên, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Chung Ánh Nhai.

Y ngẩng đầu lên, cả người rực rỡ dưới ánh đèn, nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời chói chang, ánh mắt trong suốt còn hơn cả ánh trăng rằm.

"Các người đúng là... một lũ ngốc." Chung Ánh Nhai nhẹ giọng nói, "Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, từ lâu tôi đã không còn muốn đi đến Vùng đất Thần linh nữa."

"Vừa lúc còn 3 tiếng rưỡi nữa Vùng đất Thần linh sẽ mở cửa. Chủ nhân ngài miễn cưỡng đi xem một lần đi! Nể mặt bọn họ một chút."

"Tộc trưởng nhà họ Chung chúng ta đích thân giá lâm, chắc là Vùng đất Thần linh sẽ tươi đẹp hẳn lên luôn đó?"

"Hừ hừ, nếu lúc đó người của Vùng đất Thần linh không ra nghênh đón Chủ nhân chúng ta, quân đội nhà họ Chung chúng ta sẽ xông lên! Cho bọn họ biết thế nào là lễ độ."

"Ủng hộ! Xông lên!"

"..."

Ánh mắt của y chậm rãi lướt qua từng gương mặt trong đám đông, chăm chú đến nỗi như muốn khắc ghi bọn họ vào linh hồn mình.

Cuối cùng, Chung Ánh Nhai đứng dậy, khom lưng thật sâu, cúi chào một cách trịnh trọng: "Cảm ơn mọi người."

410 người, 500 năm, y thực sự không có gì để báo đáp.

Commus vội vàng đỡ lấy y, những người khác cũng đồng loạt lên tiếng.

"Chuyện này không có gì đâu, Chủ nhân."

"Thật ra, những năm qua chúng tôi tích luỹ công đức cũng rất vui vẻ."

"Năm đó cả nhà tôi bị quý tộc giết hại, chính chủ nhân đã cứu tôi, đòi lại công bằng cho tôi, còn cho tôi một mái nhà nữa."

"Đúng vậy! Chủ nhân cho chúng tôi một mái nhà, cũng là người thân của chúng tôi! Những điều này là chuyện chúng tôi nên làm."

—"Nhà", "người thân" sao?

"À đúng rồi!" Commus như chợt nhớ ra điều gì, hắn lấy ra một quyển sổ đưa cho Chung Ánh Nhai: "Chủ nhân, cái này tặng lại cho anh."

Chung Ánh Nhai tất nhiên nhận ra, đây chính là quyển tập tranh y tặng cho Commus ngày hôm qua. Hôm nay Commus lại đưa nó cho y làm y có phần khó hiểu.

Tựa hồ nhận ra nghi vấn trong lòng y, Commus ẩn ý nói: "Chủ nhân cứ mở ra xem là biết."

Chung Ánh Nhai mở quyển sổ, mọi người cũng vây lại xung quanh. Mặc dù họ đã xem qua bản sao rất nhiều lần nhưng điều đó không ngăn được sự háo hức muốn được xem cùng Chung Ánh Nhai một lần nữa.

"Chủ nhân vẽ tôi đáng yêu quá chừng! Tôi thích lắm, phải lấy làm ảnh đại diện JoieChat mới được!"

"Hu hu, chủ nhân! Trong lòng ngài tôi là hình tượng như vậy sao? Rõ ràng tôi rất nghiêm túc mà..."

"Flora, chỗ bên cạnh vườn hoa đó là cậu đấy!"

"Hì hì, chủ nhân biết tôi thích uống trà, cả bộ ấm trà mà tôi hay dùng cũng vẽ đúng y như thật luôn!"

"......"

Bầu không khí náo nhiệt này hoàn toàn khác biệt với lúc y nằm một mình trong căn phòng bệnh lặng lẽo. Y lật từng trang, cuối cùng dừng lại ở bức vẽ Kim điện của Commus.

Y thấy, trên ngai vàng phía sau bên phải Commus, có thêm một người.

Nét vẽ này hoàn toàn khác biệt với phong cách của y, là kiểu hoạt hình đáng yêu và mềm mại. Hình người tí hon ấy là sinh linh duy nhất có màu sắc trong thế giới trắng đen, đội vương miện vàng, khoác áo choàng đỏ, tay cầm quyền trượng lấp lánh, uy nghi ngồi đó nhìn xuống bên dưới. Mắt đen, tóc dài đến cổ — đó chính là Chung Ánh Nhai.

Đây là tranh do hồ yêu Thu Thu Linh vẽ. Y vừa nhìn đã nhận ra.

"Đây là ý kiến chung của tất cả mọi người." Commus dịu dàng nói, "Chủ nhân đã tiếp nhận 410 người ở đây vào thế giới của ngài, vậy thì đương nhiên mọi người cũng muốn đón ngài vào thế giới của họ. Có ngài, quyển tập tranh này mới thật sự trọn vẹn — ngài là Vương giả chí cao vô thượng của chúng tôi."

"Ngài là vương giả chí cao vô thượng của chúng tôi!"

"Ngài là vương giả chí cao vô thượng của chúng tôi!"

Tất cả mọi người đều đồng thanh hô lên một câu đó, tiếng hô hào như sóng triều vang vọng khắp đại sảnh.

Vừa khóc vừa cười trước mặt bao nhiêu người như vậy thật sự rất mất mặt, nhưng lúc này dường như Chung Ánh Nhai đã đánh mất khả năng kiểm soát cảm xúc mà y luôn lấy làm kiêu ngạo, những cảm xúc dồn nén suốt mấy trăm năm đã bùng nổ ào ạt trong đêm nay.

Giọt nước mắt rơi xuống mặt giấy được bọc màng bảo vệ, theo đường nghiêng của trang sách mà chảy trượt xuống, thấm vào tấm thảm dưới chân.

Commus vội vàng giơ tay ra chắn trước mặt y, quay sang gọi Marjorie: "Được rồi, Marjorie, đừng quay nữa."

Marjorie đang định tắt máy quay thì nghe thấy giọng của Chung Ánh Nhai: "Không sao, cứ quay đi."

Y ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ hoe, giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi đen dày, vậy mà khóe môi lại cong lên, như ánh nắng thái dương xuyên qua bầu trời âm u sau cơn mưa nặng nề, rực rỡ đến loá mắt.

"Cảm ơn món quà đón năm mới của mọi người. Tôi rất thích."

"Tôi hy vọng mỗi đêm giao thừa sau này... đều có thể trải qua cùng với mọi người."