Hồi nhỏ, ngày nào Commus cũng phải vắt hết óc để đoán xem Chung Ánh Nhai đang nghĩ gì. Nhưng bây giờ chuyện đó đối với hắn đã không còn là vấn đề nữa.
Chỉ cần một ánh mắt hay một biểu cảm của Chung Ánh Nhai thì Commus đã biết được tâm trạng của y ra sao, hơn nữa còn đoán được đại khái y đang nghĩ gì trong đầu.
Cho nên hiện tại Commus đã trở thành một bậc thầy lão luyện về khoản "dỗ dành" Chung Ánh Nhai.
Mỗi ngày hắn gọi điện thoại cho Chung Ánh Nhai, y nghe hai người kia nói chuyện mà không khác gì đang tấu hài, người tung kẻ hứng, chủ đề lại xoay quanh mỗi việc...khen ngợi y. Chung Ánh Nhai thực sự không thể nào chịu nổi.
Hai người này mà tụ lại với nhau đúng là như hổ mọc thêm cánh. Một mình kẻ si tình Commus thì y còn chống đỡ được. Nhưng bây giờ lại thêm một "em trai si tình" mà y chưa hiểu rõ là Tần Ánh Uyên, thật là làm khó cho y quá.
Cứ vài phút y lại nổi da gà một lần, lặng lẽ cầm điện thoại bấm nút tắt tiếng. Một lúc sau bình tĩnh hơn rồi vì quá tò mò muốn biết bọn họ đang nói gì, y lại bật tiếng lên nghe lén vài câu, nghe xong lại lập tức ấn về trạng thái tắt tiếng, đỏ mặt cố tỏ ra mình không có việc gì.
Hơn nữa, Commus còn đang vô cùng nghiêm túc dạy Tần Ánh Uyên cách "dỗ" mình.
Trong lúc nghe hai người họ nói những lời đó, nội tâm Chung Ánh Nhai cứ không ngừng dao động giữa "Mình đâu có như vậy" và "Hình như đúng vậy thật", cộng thêm những hành vi ngoài lạnh trong nóng của y cứ thế bị Commus vạch trần không sót lại chút gì.
Người em trai ngốc nghếch ấy lại không lấy làm lạ, thỉnh thoảng còn cảm khái: Anh trai tôi đúng là kiểu tsundere siêu đáng yêu. Commus một bên gật đầu đồng tình: Đúng đúng đúng, anh ấy là người đáng yêu nhất trên đời này.
Chung Ánh Nhai cảm thấy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp người nữa.
Sau khi Commus trở về, y cố tình lạnh mặt, không thèm để ý đến hắn. Commus lại không buồn quan tâm đến thái độ xa cách và ngó lơ đó của y, cứ thế ôm y vào lòng, hết dụi dụi rồi lại hôn hôn, thì thầm những lời ngon tiếng ngọt, còn tội nghiệp kể khổ rằng mình đã nhịn lâu đến sắp hỏng người rồi.
Không chịu nổi sự cọ xát bên tai ấy, Chung Ánh Nhai đành mặc cho hắn chạm vào giữa hai chân mình, mở khóa thắt lưng.
Một hồi cuồng nhiệt kết thúc, Commus vẫn ôm lấy Chung Ánh Nhai, tiếp tục hôn lên khắp người y.
Chung Ánh Nhai hơi khép mắt, nhẹ nhàng thở d.ốc, tay vô thức vuốt lên mái đầu Commus, sau đó bất chợt như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nhận ra một vấn đề.
— Chẳng phải Commus đang đem toàn bộ mấy "chiêu trò" đã dạy Tần Ánh Uyên ra áp dụng thực tế trên người mình sao? Hơn nữa còn thực sự chứng minh được mấy chiêu này vô cùng hiệu quả. Dù đã biết trước nhưng mình vẫn bị "dỗ ngọt" đến dịu ngoan vô cùng.
Chung Ánh Nhai: "......"
Mấy ngày như thế trôi qua, cơn giận trong lòng y cũng dần tan biến. Nhất là trong những cuộc đối thoại của họ, Chung Ánh Nhai nhận ra — mẹ và em trai thực sự rất yêu thương y.
Gia đình đã chuẩn bị sẵn một căn phòng dành cho y, trong nhà treo đầy ảnh của y lên tường, hình nền điện thoại của mẹ và em trai đều là ảnh của y...
Lúc Chung Ánh Nhai cho rằng mình đã không còn người thân, sống trong nỗi cô đơn và hiu quạnh thì những người mang cùng một dòng máu với y vẫn luôn mong nhớ, quan tâm và khát khao được gặp lại y.
Commus nói không sai — y đúng là dễ mềm lòng, và Chung Ánh Nhai cũng không phủ nhận rằng mình đã hoàn toàn tha thứ cho họ rồi.
Đi dạo phố vào ban ngày, trên đường gần như không có sinh vật bóng tối, chỉ toàn là người bình thường.
Chung Ánh Nhai đã hồi phục ma lực, không còn cần mặc áo khoác dày để tránh bị cảm lạnh giữa trời gió rét nữa. Nhưng y không thắng nổi sự càm ràm nhỏ nhẹ của Commus, cuối cùng vẫn để hắn đội nón, bịt tai và quàng khăn cho mình.
Hai người tay trong tay dạo phố một lúc, đi đến một khúc ngoặt, đột nhiên một con gấu nâu tròn trịa nhảy ra, chặn đường trước mặt họ.
Gấu nâu ấy dùng giọng nói nhiệt tình đầy phấn khởi, nói với Chung Ánh Nhai: "Chào anh! Xin chúc mừng quý ngài đẹp trai này, anh chính là người thứ mười nghìn đi ngang qua con đường này hôm nay, là công dân may mắn nhất thành phố, anh có thể nhận được một phần thưởng danh dự!"
Chung Ánh Nhai còn chưa kịp phản ứng, Commus đã lên tiếng trước: "Tôi đi cùng với anh ấy mà, tại sao tôi không phải người thứ mười nghìn?"
"Vì bước chân của anh chậm hơn vị tiên sinh này 2cm." Đối mặt với sự cố tình bắt bẻ của Commus, gấu nâu vẫn phản ứng kịp thời. Sau đó gấu nâu lập tức chuyển mục tiêu trở lại với Chung Ánh Nhai: "Vị tiên sinh này, anh..."
Chung Ánh Nhai nhìn thẳng vào hắn ta, ngắt lời: "Tần Ánh Uyên."
"Khụ, ở đây chỉ có gấu nâu may mắn thôi, không có Tần gì đâu ạ." Gấu nâu chìa bàn tay tròn trịa đầy lông về phía y, "Xin tiên sinh nắm lấy tay tôi, đi cùng tôi một chuyến."
Ánh mắt của Chung Ánh Nhai rơi xuống, dừng lại một chút trên bàn tay tròn xoe kia, sau đó chậm rãi đặt tay mình lên. Đối phương lập tức nắm chặt lấy tay y.
【WTF a a a a! Nắm rồi Nắm rồi! Tay của anh mình mềm quá!】
Chung Ánh Nhai: "......" Y cảm thấy thứ mềm mềm đó phải là vải mặc bên ngoài của bộ thú bông mới đúng.
【Cmn! Tên Tần Ánh Uyên này đúng là có ý đồ riêng! Khó chịu chết mình rồi a a a!】
【Commus được nắm tay anh mình không biết bao nhiêu lần rồi, ghen tị quá đi a a a!】
Chung Ánh Nhai nghĩ, tình anh em cách mạng giữa hai người này chắc là chẳng giữ được bao lâu nữa.
Thế là, bên trái y dắt "Hoàng" (ý chỉ Commus), bên phải lại dắt "Thương" (ý chỉ Tần Ánh Uyên đang mặc bộ gấu nâu), tạo thành một cảnh tượng thu hút không ít ánh nhìn nơi phố xá.
Ba người đàn ông trưởng thành tay trong tay đi dạo phố đã đủ độc lạ rồi, một trong số đó lại còn mặc đồ thú bông — đúng là kỳ quái hết phần thiên hạ.
Commus da mặt dày, không thấy có gì không ổn. Tần Ánh Uyên có bộ đồ thú bông che mặt, chẳng ngán một ai. Vì thế toàn bộ sự xấu hổ đều rơi vào người đứng giữa — Chung Ánh Nhai.
Y nhẫn nại một lúc, cuối cùng không chịu nổi nữa, mở miệng nói: "Buông tay ra."
"Hả? Tại sao vậy?"
"Còn chưa tới chỗ mà......"
Hai người tuy ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay ra.
Chung Ánh Nhai chỉ về cửa tiệm kem không xa: "Anh đi mua kem, hai người đợi ở đây đi."
Thế là thành công đào tẩu, thoát khỏi sự chú ý của đám đông.
Tiệm kem không có khách hàng nào khác, Chung Ánh Nhai vụng về thanh toán qua điện thoại, mua ba phần kem. Trong lúc chờ đợi, y ngoảnh đầu liếc ra bên ngoài, thấy Commus và Tần Ánh Uyên hình như đang xảy ra mâu thuẫn, vẻ mặt Commus rất khó coi, mày nhíu chặt lại.
Lúc y quay về gần đến nơi, Commus lập tức đổi mặt, cười tít mắt nói: "Hey bro, bộ đồ gấu mập của cậu trông ổn phết đó, mua ở đâu thế?"
"Mua trên mạng đấy."
"Để hôm nào tôi cũng sắm một bộ quậy chơi...... A! Bảo bối, anh về rồi à." Commus bước nhanh về phía Chung Ánh Nhai, nhận lấy hai ly kem trong tay y, làm bộ ngạc nhiên nói: "Ủa? Còn mua cho bọn em nữa à?"
Chung Ánh Nhai gật đầu: "Mời hai người ăn."
"Woa! Cảm ơn bảo bối nha." Commus hớn hở như trẻ con.
【A a a anh ấy mua kem cho mình, anh ấy yêu mình quá đi thôi huhuhu! Vui quá! Nhưng thật ra là mình hi vọng ảnh mua một phần lớn thôi, ảnh ăn xong rồi cho mình ăn tiếp cũng được hehehe...】
Tần Ánh Uyên cũng không giấu nổi vui mừng: "Cảm ơn anh."
【Anh ấy biết là mình là ai mà vẫn mua kem cho mình... có phải là ảnh không còn giận mình nữa không? Dù mình đang mặc đồ thú bông không ăn được, nhưng đây là tấm lòng của anh ấy mà. Mình muốn giữ hộp kem này nguyên vẹn, sau đó mang về Vùng đất Thần linh cất trong tủ kính đến muôn đời!!!】
Hai người đều được thoả mãn, ôm ly kem như ôm bảo vật.
Thật ra, đây là kế sách của Chung Ánh Nhai.
Y và Commus mỗi người một tay cầm hộp kem, tay còn lại cầm muỗng ăn kem. Còn Tần Ánh Uyên thì vẫn cẩn thận ôm hộp kem bằng hai tay.
— Như vậy thì sẽ không cần phải nắm tay nữa, cũng tránh được lời qua tiếng lại dài dòng.
Tuy nhiên, con người luôn là lòng tham không đáy.
【Nhưng mà! Tại sao Ánh Nhai lại phải mua cho cái tên đáng chết Tần Ánh Uyên kia chứ? Hu hu hu rõ ràng mình mới là chó nhỏ duy nhất của anh ấy mà.】
【Không biết anh Ánh Nhai đã mua kem cho tên khốn Commus đó bao nhiêu lần rồi nữa... Ghen tị muốn chết luôn!】
— Trước mặt thì "Anh Commus", "Ánh Uyên", sau lưng thì là "tên khốn Commus", "tên đáng chết Tần Ánh Uyên" đúng không?