Muội muội Du Xu năm nay mới mười tám tuổi, Du Lệ làm sao có thể đành lòng để nàng nửa đời sau sống trong bóng tối?
Hắn ta ngay lập tức không màng ngăn cản, mang theo muội muội ruột và đội quân thân cận của mình, bí mật đi đến kinh thành.
Hôm nay là ngày thứ ba bọn họ vào kinh, hành tung bí mật nên chưa bị phát hiện.
Dương thái y vốn nổi tiếng chữa bệnh mắt giỏi, sáng nay đã ra ngoài khám bệnh cho các quan lại quyền quý. Bọn họ đã tính toán chính xác thời gian, chẳng mấy chốc nữa, xe ngựa của Dương thái y khi trở về sẽ đi qua con hẻm gần quán trà.
Đang nói chuyện, một luồng sát khí ập tới.
Một đội nhân mã uy phong lẫm lẫm đi ngang qua phố, ai nấy đều mặc giáp nặng, tay cầm trường mâu (*).
(*) Trường mâu: một loại vũ khí dài giống như giáo hoặc thương.
Phong Lâm nhìn ra ngoài:
“Sao trông giống… đội quân của Định Quốc Công vậy?”
Lời này khiến mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài.
Du Lệ cũng nhìn thấy, hắn ta lập tức nhíu mày:
“Chẳng lẽ tin tức có sai sót? Chiêm Tư Bách vẫn còn ở kinh thành sao?”
Lời này khiến bàn trà chìm trong một bầu không khí nặng nề.
Hoàng thượng lên ngôi từ khi còn nhỏ, năm nay mới mười bốn tuổi, chưa thể hoàn toàn cai quản triều chính. Mọi việc đều nhờ cậy vào hai vị trọng thần được tiên đế ủy thác — Đậu thủ phụ nắm giữ văn thần, Định Quốc Công thống lĩnh võ tướng.
Định Quốc Công này chính là Chiêm Tư Bách.
Từ thời tiên đế, triều Vệ đã suy yếu, thiên tai nhân họa không ngừng, nội loạn ngoại xâm diễn ra từ lâu.
Hiện nay tứ vương nổi dậy làm phản, chiến tranh loạn lạc khắp nơi.
Còn Chiêm Tư Bách, bằng sức mạnh một mình đã dẹp tan tứ vương làm phản, ổn định đại cục triều đình.
Nếu không có hắn, triều Vệ đã sớm diệt vong, không thể chống đỡ đến ngày nay.
Du Lệ và hắn tuy chưa từng gặp mặt nhưng Viên Vương mà hắn ta đi theo đã giao chiến với triều đình nhiều năm nên hai bên đều khá quen thuộc với đối phương.
Lần này Du Lệ lẻn vào kinh thành cũng đã phải chọn mấy ngày Chiêm Tư Bách không có mặt ở đó.
Không ngờ, vị Định Quốc Công, có lẽ đã trở về trước thời hạn.
Du Xu lập tức đề nghị: “Hắn đã trở về rồi, chúng ta đừng mạo hiểm nữa, hãy rời kinh ngay đi.”
Du Lệ là người đầu tiên không đồng ý: “Vạn dặm xa xôi đến đây, làm sao có thể đi? Đôi mắt của muội cũng không thể chờ đợi thêm được nữa.”
Vệ Trạch Ngôn cũng nói đúng, hắn khuyên Du Xu: “Bây giờ cũng chỉ là suy đoán, cũng có thể là người của Định Quốc Công phái về làm việc thôi mà.”
Du Xu nhíu mày, định nói gì đó thì Phong Lâm đột nhiên hạ giọng nói một câu:
“Xe ngựa của Dương thái y đến rồi.”
Dương thái y đã lớn tuổi, muốn về quê an hưởng tuổi già nhưng Hoàng thượng không cho phép nên đành phải ở lại kinh thành.
Lần này ra ngoài khám bệnh trở về người đã mệt mỏi, vừa lên xe ngựa liền ngủ thiếp đi.
Xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt đi trên phố, khi qua một con hẻm, chiếc xe đang chạy ổn định bỗng dưng dừng lại.
Dương thái y mở mắt, vừa định hỏi thì có người xông vào trong xe.
Hai người xông vào đều bịt mặt, người dẫn đầu toát ra sát khí nồng nặc, thanh đao trong tay hắn đã rút ra, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu từng mảnh sáng.
Tiểu đồng bên cạnh đã sợ đến ngây người, Dương thái y lại khá hiểu chuyện, run rẩy tay che miệng tiểu đồng, khẽ hỏi:
“Hai vị muốn làm gì?”
Ông khá bình tĩnh, Du Xu âm thầm gật đầu, xin lỗi rồi khẽ cười:
“Thái y đừng sợ, mắt ta bị thương đã gần ba tháng rồi, mãi không thể nhìn rõ được, đành phải dùng hạ sách này để mời thái y xem mắt giúp ta.”
Dương thái y thường xuyên qua lại trong cung, loại tình huống nguy cấp nào mà ông chưa từng thấy qua. Ông lập tức định thần lại, xem mắt cho Du Xu.
Quả nhiên ông là danh y chữa bệnh mắt, xem qua liền nắm rõ tình hình.
Sau khi hỏi về các bài thuốc trước đây của Du Xu, ông nói: “Bài thuốc của ngươi có vài chỗ cần thêm bớt. Nếu trong nhà có điều kiện thì nên thay vài vị thuốc tốt hơn.”
Du Lệ trực tiếp nói: “Thái y cứ việc nói đi.”
Dương thái y gật đầu, lần lượt nói cho Du Xu về việc tăng giảm liều lượng thuốc và thay đổi các loại thảo dược.
“…Theo bài thuốc đã thay đổi mà uống, dùng càng sớm càng tốt, đừng gián đoạn. Chăm sóc cẩn thận thì từ từ có thể hồi phục.”
Hai huynh muội đều thở phào nhẹ nhõm.
Dương thái y lại âm thầm hít một hơi, ông nhìn về phía Du Lệ đang cầm đao.
Chỉ thấy Du Lệ ra tay nhanh như chớp, sống đao đập mạnh vào sau gáy lão thái y, ông lập tức ngất xỉu.