Chiêm Ảnh Du Ca

Chương 7



“…Trong nhà ta không còn ai nữa, vốn cùng phụ thân ta vào kinh tìm huynh trưởng bị thất lạc, nhưng huynh trưởng không tìm được, phụ thân lại bị thổ phỉ sát hại, chỉ còn lại một mình ta.”

Một thân thế bi thảm như vậy, nhưng vị ma ma kia lại hài lòng cười rộ lên.

Bà ta còn tại chỗ khảo nghiệm trình độ viết chữ của Du Xu, lại hỏi về đôi mắt của Du Xu: “Đã khám đại phu chưa? Còn có thể chữa khỏi không?”

Du Xu nói có thể: “Nếu phủ thượng bằng lòng chữa trị cho ta, mười phần thì tám chín là có thể khỏi.”

Ma ma càng thêm hài lòng.

“Vậy ngươi đi theo ta đi.”

Du Xu cứ như vậy bị Chu ma ma kia dẫn đi.

Nhân Nha Tử không ngờ rằng người thích hợp đã tìm kiếm ba tháng không thấy, lại cứ thế mà lại tìm được.

Đợi đến khi hắn ta phản ứng lại, không quên vỗ vỗ vai Du Xu.

“Nếu phú quý, đừng quên ta!”

Du Xu hừ lạnh một tiếng.

Chu ma ma và nàng cùng chen trong kiệu, chiếc kiệu đi rất lâu trong kinh thành cuối cùng cũng đến nơi.

Ma ma xuống kiệu dắt nàng đi vào bên trong.

Rõ ràng vị ma ma này rất được chủ nhân yêu quý, những tiểu tư nha hoàn gặp trên đường đều hành lễ gọi một tiếng Chu ma ma.

Du Xu âm thầm đếm, trước sau đi qua bốn năm cánh cửa, cuối cùng cũng dừng lại.

Tiếng ồn ào trên đường phố đã biến mất, tiếng nói chuyện của hạ nhân ở sân ngoài cũng không còn, chỉ còn lại vài tiếng chim hót lanh lảnh, uyển chuyển.

Bước chân của Chu ma ma trở nên nhẹ nhàng vô cùng, bà nhẹ nhàng vén rèm bước vào cửa.

“Phu nhân, đã tìm được người rồi, người xem có được không? Cho phu nhân biết, lần này là một nữ nhân mù.”

Phu nhân nói gì đó, Du Xu không nghe thấy, nhưng nàng không bị đuổi đi, ngược lại còn được dẫn vào trong.

Trong phòng ấm áp, điểm xuyết mùi hương trầm dịu nhẹ.

Du Xu cảm nhận được, có hai ánh mắt đang dò xét nàng từ trên xuống dưới.

Chu ma ma ở bên cạnh thay Du Xu trả lời những câu hỏi vừa rồi.

Vị phu nhân kia từng câu từng chữ lắng nghe, ngắn gọn “ừm” hai tiếng.

Lúc này tiếng trâm cài khẽ động, sau đó vị phu nhân nâng chén trà lên, khẽ khuấy trà rồi uống một ngụm trà, lúc này mới hỏi nàng một câu.

“Mẫu thân ngươi có mấy huynh đệ tỷ muội? Còn thân thế ngươi thì sao?”

Giọng nói của phu nhân nghe có vẻ không lớn tuổi lắm, chỉ là câu hỏi này, nghe thật lạ lùng.

Du Xu nửa thật nửa giả đáp: “Ngoại tổ mẫu có ba vị cữu cữu cùng gia mẫu. Gia mẫu chỉ có ta cùng hai vị huynh trưởng.”

“Cữu cữu và huynh trưởng của ngươi có khỏe mạnh không?”

“Có một vị cữu cữu bị chết đuối, hai vị còn lại có lẽ vẫn còn sống, chỉ là đã mất liên lạc. Nhị ca nhà ta mấy năm trước mất vì dịch chuột, đại ca lên kinh thành mưu sinh, đã hai năm không có tin tức rồi.”

Du Xu không nhìn thấy, không biết phu nhân kia nghe xong đã trao đổi với Chu ma ma một ánh mắt hài lòng.

Nàng chỉ nghe phu nhân nói: “Ngươi nói có đúng sự thật không? Ta sẽ sai người điều tra. Nếu khai gian, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.”

Du Xu mặc kệ ai điều tra.

Nàng nói quê hương mình ở Sơn Tây, nhưng nơi đó vừa bị huynh trưởng nàng dẫn binh chiếm đóng, nhà người ở kinh thành làm sao có thể đến đó điều tra được?

Phu nhân kia nói xong, liền cho người đưa Du Xu đi.

Du Xu thậm chí còn chưa kịp hỏi một câu, đây là phủ của nhà ai.



Trong chính viện, Chu ma ma hỏi phu nhân xem có hài lòng không.

Bà ta vừa nói vừa xoa bóp vai cho phu nhân. Phu nhân mặc một chiếc áo khoác ngoài màu vàng mơ thêu hoa văn chữ vạn liên tục, chất liệu vải mịn màng trơn mượt, vô cùng hiếm có.

“…Ta thấy người đừng chần chừ nữa. Nửa năm nay, người đã gửi đi bao nhiêu người rồi, nhưng đã có ai thành công đâu?”

“Chính vì vậy, ta mới phải suy nghĩ kỹ.” Phu nhân xoa thái dương nói.

Nàng ta nói: “Ngũ gia rất kén chọn.”

Chu ma ma lại không lo lắng như nàng ta: “Dù sao đi nữa, Ngũ gia đã đồng ý với người và lão phu nhân sẽ nạp thiếp. Ngũ gia đã hai mươi lăm tuổi rồi, dưới gối trống không sao được? Ngũ gia trong lòng cũng có tính toán, nếu không thì dù ghét thiếp thất đến mấy cũng sẽ không dễ dàng đồng ý.”