Lúc này, Miyamoto trên võ đài đang cười toe toét, liếc nhìn các chiến binh Đại Ninh dưới võ đài, móc móc ngón tay, khiêu khích nói: “Tiếp theo! Ai dám ởi lên chịu chết?”
Dáng vẻ bệ nghê kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại đó ngay lập tức thổi bùng sự tức giận của mọi người.
Tiếp sau đó, cuộc thi tiếp tục.
Doanh trại Dương Hải cử ra chiến sĩ thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm…
Trong nửa giờ!
Cả mười võ sĩ tỉnh nhuệ đều bị đánh bại, bị đánh bại bởi Miyamoto.
Có một sự im lặng chết chóc trên chiến trường rộng lớn.
Tất cả mọi người trong doanh trại Dương Hải đều xấu hổ, không thể tin được sự thật này.
Thất bại thảm hại!
Mất hết thanh danh!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không phải doanh trại Dương Hải sẽ xấu hổ, mà là toàn bộ Đại Ninh!
Viên Long Cường giống như cha chết mẹ chết, hận không thể tự vẫn tạ tội.
Sắc mặt Tần Vũ Phong vô cùng thâm trầm, giống như gió lạnh Siberia.
Ở phía đoàn đại biểu Đông Hoàng bên kia lại là một bầu không khí cao hứng vui vẻ “Miyamoto thật giỏi! Lấy một chọi mười, bất khả chiến bại!”
“Ha ha ha, là do những võ sĩ người Đại Ninh này quá yếu, tốc độ ra đòn còn không nhanh bằng ông nội 80 tuổi của tôi!”
“Đúng! Một lũ rác rưởi làm sao có thể so sánh với các chiến binh Đông Hoàng chúng ta chứ, cho xách giày cũng không xứng!”
Nghe thấy những lời chế giễu này, những người trong doanh trại Dương Hải rất tức giận, nhưng họ không thể bác bỏ chúng.
Sau cùng thì người ta đã chiến thắng và hoàn thành kỳ tích một chọi mười!
Chiến trường không tin vào nước mắt, chỉ lấy thành bại định anh hùng!
Đột nhiên, sĩ quan Đông Hoàng nở một nụ cười kỳ quái, nói: “Thống lĩnh Viên, bây giờ cuộc thi đã kết thúc và người chiến thắng đã được định đoạt!
Tuy nhiên, tôi vẫn có một món quà cho anh”
“Quà gì?”
Viên Long Cường nhướng mày, hơi kinh ngạc.
Ngay sau đó, mấy võ sĩ Đông Hoàng nâng một tấm bảng đi tới, sau đó giật tấm vải đỏ che tấm bảng xuống.
Dưới con mắt của tất cả mọi người.
Chỉ thấy ba chữ cái rất nhục nhã được viết trên tấm bảng đó.