Sức mạnh khủng bố khiến một góc của tảng đá vỡ vụn.
Cơ thể của Dương Thanh vẫn trên đà rơi xuống.
Nhưng cú đá vừa rồi đã khiến tốc độ rơi của anh giảm đi rất nhiều.
“Uỳnh!” Mấy giây sau, hai chân anh chạm đất.
Mặt đất lõm xuống hình dấu chân rõ rệt.
Dương Thanh lại như không có việc gì, hai đùi run rẩy.
“Mình thành công rồi!” Dương Thanh lập tức mừng rỡ.
Anh chợt phát hiện mình đã có thể tự do khống chế, tùy ý cuồng bạo hay bình tĩnh lại.
Anh không biết tại sao lại như vậy, nhưng lại biết sau khi rơi vào trạng thái cuồng bạo, chỉ cần rơi tự do xuống trong bốn năm giây, anh sẽ khôi phục lại bình tĩnh.
Mặc dù trạng thái cuồng bạo khiến anh rất đau đớn, áp lực đè nặng nhưng anh lại có thể phát huy thực lực vượt xa cảnh giới võ thuật của mình.
Với thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh hiện giờ, nếu anh rơi vào trạng thái cuồng bạo sẽ không cần sợ cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh nữa, thậm chí còn có thể lấy mạng đối phương.
Từ khi đột phá Siêu Phàm Cảnh, chênh lệch giữa hai cảnh giới nhỏ cũng rất lớn, dù là thiên tài võ thuật cũng khó có thể khiêu chiến vượt cấp.
Nhưng khi Dương Thanh cuồng bạo lại làm được chuyện này.
Ngay sau đó, anh lại leo lên đỉnh Ninh Sơn, cố gắng ép mình rơi vào trạng thái cuồng bạo rồi lại nhảy khỏi đỉnh núi.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, anh đã có thể lập tức lấy lại bình tĩnh.
Nói đúng hơn, tính từ lúc nhảy xuống vách núi, đến giây thứ tư là anh có thể bình tĩnh lại rồi.
Cũng có nghĩa là, nếu sau này gặp phải đối thủ mạnh hơn, chỉ cần nghĩ cách khiến mình rơi vào trạng thái cuồng bạo, anh sẽ đánh ra được thực lực của Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Còn muốn khôi phục bình tĩnh thì chỉ cần tìm nơi cao nhảy xuống, bốn giây là đủ.
Chỉ là không thể lúc nào chiến đấu cũng có sẵn nơi cao để anh rơi tự do bốn giây.
Nói cách khác, anh phải tìm một nơi cao gần bốn mươi mét để nhảy xuống.
“Mình có thể tưởng tượng để kích hoạt trạng thái cuồng bạo, có khi nào cũng có thể tưởng tượng mình đang nhảy khỏi đỉnh Ninh Sơn để giải trừ trạng thái này không nhỉ?” Dương Thanh lẩm bẩm: “Cứ thử là biết!” Nói làm liền làm, có kinh nghiệm từ lần trước nên Dương Thanh nhanh chóng kích hoạt được trạng thái cuồng bạo.
Ngay sau đó, anh lại bắt đầu tưởng tượng bản thân đang nhảy khỏi đỉnh Ninh Sơn, cảm giác rơi tự do rất thật.
Lần đầu thất bại! Anh lại bắt đầu thử lần thứ hai!
Lần thứ hai cũng nhanh chóng thất bại! Tiếp tục! Lần thứ ba lại thất bại! Không ngừng tiếp tục! Mãi đến lần thứ tám, rốt cuộc anh cũng có thể khôi phục bình tĩnh sau ba mươi bảy giây! “Thành công rồi!” Dương Thanh kích động hô lên.
Anh vốn là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, biết rõ muốn dùng thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh đánh bại cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh khó khăn như thế nào.
Chỉ cần anh rơi vào trạng thái cuồng bạo là có thể bộc phát sức mạnh tương đương Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Tuy anh phải mất ba mươi bảy giây mới giải trừ được trạng thái cuồng bạo nhưng ít nhất cũng chứng tỏ, con đường anh chọn đã đúng.
Chỉ cần tiếp tục rèn luyện, có lẽ sau này còn có thể rút ngắn thời gian giải trừ cuồng bạo xuống ba bốn giây.
Ngay khi Dương Thanh đang chuyên tâm nghiên cứu cách khống chế cảm xúc, kích hoạt và giải trừ trạng thái cuồng bạo thì ở Hoàng tộc họ Diệp xa xôi.
“Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long đã đến Ninh Châu ba tiếng rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì?” Diệp Hoàng ngồi trên ngai vàng trong điện Diệp Hoàng, lạnh lùng chất vấn.
“Ông nội chờ cháu liên hệ với bọn họ!” Một người trẻ tuổi đứng dưới ngai vàng cuống quýt đáp.