Ngải Lâm không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Mã Siêu, nhìn chăm chäm vào anh ta.
Hai người kết hôn đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Ngải Lâm nhìn chằm chằm vào Mã Siêu lâu như vậy.
“Chồng, anh đi tìm Dương Thanh đi!”
Hai người nhìn nhau khoảng một phút, Ngải Lâm chợt nói.
Người Mã Siêu run rẩy, anh ta hết sức ngạc nhiên: “Vợ, em…”
Ngải Lâm đặt ngón tay lên môi Mã Siêu, tuy cô ấy đang mỉm cười nhưng mắt lại rơm rớm nước mắt.
“Người khác không biết tình cảm giữa anh và Dương Thanh, nhưng sao em có thể không biết được chứ?”
Ngải Lâm mỉm cười: “Đến giờ em vẫn nhớ, trong một cuộc chiến ba năm trước, anh đã xông vào doanh trại địch một mình, chém giết cao thủ bán bộ Thần Cảnh băng thực lực Vương cảnh trung kỳ”.
“Cũng trong lần đó, anh đã nổi tiếng, được Dương Thanh phong làm một trong chín vị Vương của biên giới phía Bắc, nhưng anh cũng bị thương nặng, chính Dương Thanh đã xông vào doanh trại địch để đưa anh về”.
“Anh hôn mê ba ngày ba đêm, Dương Thanh cũng rời đi suốt ba ngày ba đêm”.
“Trước khi đi, cậu ấy đã nói một câu mà đến giờ em vần nhớ, cậu ấy nói, Ai dám động đến anh em của Dương Thanh, xa mấy cũng giết sạch”.
“Mãi sau này, em mới biết trong ba ngày đó, Dương Thanh đã một mình xông vào doanh trại của bốn nước đối địch, giết mười chiến thần của họ”.
“Dương Thanh cũng nổi tiếng nhờ trận chiến đó, được thủ lĩnh của nước đối địch khen là Dương Bất Bại – ‘Một người có thể đấu với nửa quốc gia”.