Một thanh niên thuộc tài phiệt nước Dương giận dữ nhìn Dương Thanh, quát.
Dương Thanh không quan tâm đ ến đối phương, nhìn chăm chăm vào Yoshida Taro bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.
Hạ Hà bị đối phương ấn xuống ghế, một bên tay áo đã bị xé mất, một tay của Yoshida Taro đang giữ cổ áo Hạ Hà, Hạ Hà che cổ áo bằng hai †ay, không để đối phương đạt được mục đích, còn không ngừng gào khóc.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Dương Thanh tức giận tới cực điểm.
“Bọn mày chán sống rồi!”
Dương Thanh nói bảng giọng lạnh lẽo.
Trong khoảnh khác đó, nhiệt độ trong phòng như giảm hẳn đi, những người thuộc thế hệ trẻ của tài phiệt nước Dương đang ở trong phòng đều rùng mình.
Nhất là Yoshida Taro lại càng khó chịu hơn, như rơi xuống hố băng, hản vô thức buông lỏng cổ áo Hạ Hà.
Nhưng ngạy sau đó, sự sợ hãi trong lòng Yoshida Taro đã biến mất, hắn tức giận quát: “Khốn kiếp! Cút ra ngoài cho tao!”
Lúc này Hạ Hà cũng đã thấy Dương Thanh xuất hiện ở cửa ra vào, cô ta ngừng hét, nhìn Dương Thanh, trên mặt đầm đìa nước mắt, người đàn ông này như tia sáng, luôn xuất hiện kịp thời mỗi khi cô ta gặp nguy hiểm và phiền phức.
Sao cô ta có thể không yêu người đàn ông như thế đây?
Dương Thanh nhìn dấu bàn tay đỏ chót trên mặt Hạ Hà, vô cùng khó chịu.