Dương Thanh nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, mỉm cười, bỗng nhớ đến Tân Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.
Sau trận chiến giữa tài phiệt nước Dương và người luyện võ Chiêu Châu, anh cũng nên đi đón người nhà về.
Nhưng nghĩ đến việc bây giờ Tân Y đã trở thành thánh nữ Thánh Cung, anh lại thấy lo lắng.
Anh biết rõ, việc một người bình thường trở thành cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ khó tới mức nào.
Tuy anh không rõ Tân Y đã gặp chuyện gì, nhưng có thể khẳng định Tân Y có kỳ ngộ rất lớn, bằng không, người bình thường như cô ta không thể trở thành cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chỉ trong một năm ngắn ngủi được.
Tốc độ tăng cảnh giới này nhanh hơn anh nhiều.
“Anh Thanh!”
Trong lúc Dương Thanh nhớ người nhà, Phùng Tiểu Uyển bước tới, ngồi cạnh Dương Thanh, lo lắng hỏi: “Anh Thanh, anh không sao chứ?”
Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Anh không sao, em yên tâm”.
Phùng Tiểu Uyển bỗng lấy một cái lọ sứ trắng ra, đưa cho Dương Thanh.
Dương Thanh hỏi: “Đây là đan dược gì thế?”
Phùng Tiểu Uyển nghiêm nghị nói: “Đây là Hoàn Linh Đan mà em vừa nghiên cứu, sau khi uống thì có thể khôi phục linh khí nhanh nhất, ngày kia là lúc tài phiệt nước Dương khiêu chiến người luyện võ Chiêu Châu, người nước Dương nham hiểm xảo quyệt, anh phải cẩn thận!”
Dương Thanh lập tức cảm thấy ấm áp, khế mỉm cười, gật đầu: “Em cứ yên tâm, anh Thanh của em rất lợi hại, đám rác rưởi nước Dương không thăng nổi đâu”.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh vừa ra phòng khách thì đã thấy Hoài Lam bước vào, còn cầm một bức thư mời.
“Thư mời của Võ Minh, mười hai giờ trưa nay, hội nghị Võ Minh sẽ được tổ chức ở nhà hàng Yến Đô, họ mời anh tham dự”.