Tống Thanh Nhàn nói: “Anh Diệp, mẹ tôi nói đúng. Anh đối với cả nhà chúng tôi là đại ân đại đức, anh không cần bảo đáp nhưng cũng nên ở lại đây dùng bữa để chúng tôi có thể bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi.”
“Nếu không thì gia đình chúng tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn và bất an…”
Hàn Tây Thi cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, anh Diệp thịnh tình không thể chối từ, anh ở lại dùng bữa với chúng tôi đi.”
“Anh không biết, Phương Như nhớ anh muốn chết rồi. Nếu để cho Phương Như biết anh trở về rồi rời đi mà không gặp cô bé thì cô bé nhất định sẽ rất buồn.” Hàn Tây Thi cũng đã nói đến Phương Như rồi, Diệp Huyền Tần không nói được gì nữa đành phải gật đầu: “Được rồi, ăn xong thì sẽ rời đi.”
Hai mắt của Tống Đại Hành sáng lên, nhìn về phía Tống Thanh Nhàn nói: “Thanh Nhàn, Phương Như là…”
Tống Thanh Nhàn nhanh chóng nói: “Đó là cháu gái của bố”
Mặt Tống Đại Hành lập tức đỏ bừng, tràn đầy hạnh phúc: “Tốt lắm, tốt lắm, không ngờ Tống Đại Hành bố đã lên chức ông ngoại rồi.”
“Mà này, Phương Như bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Thanh Nhàn nói: “Phương Như đã năm tuổi rồi.”
Cũng còn tốt, cũng còn tốt Tống Đại Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tuổi còn nhỏ, lúc bố rời khỏi đây thì Thanh Nhàn cũng bằng tuổi cô bé.”
“Mỹ Quyên, Thanh Nhàn, tôi sẽ bù đắp những gì tôi đã nợ bà và con suốt những năm qua với Phương Như.”
Tống Thanh Nhàn nói: “Anh Diệp, anh ngồi đây uống trà trước đi, tôi nấu cơm trước.”
“Cái kia… bố, con muốn ăn món thịt kho của bố làm.”
Tống Đại Hành vội vàng nói: “Được rôi, bố sẽ làm cho con.”
Một gia đình ba người vào bếp làm cơm.
Diệp Huyền Tần và những người khác đang uống trà trong phòng khách.
Phương Đức Duệ nhìn gia đình ba người hạnh phúc trong bếp mà cười chua xót.
Sau khi Tống Đại Hành ra ngoài thì còn có gia đình và thậm chí là có cả cháu gái làm bạn. Nhưng mà ông ta thì không có tốt số như vậy, vợ ông ta mất sớm, con cũng không phải là của ông ta.