Diệp Huyền Tần cảm thấy hơi không thoải mái: “Lam Khiết à, đổi sang một bộ đồ rộng rãi hơn được không em, ngộp chết anh rồi.”
Từ Lam Khiết: “Không được đâu nhé, em muốn nhìn anh mặc nó cả đời cơ.”
Diệp Huyền Tần: “Lúc ngủ anh có thể cởi ra được không?”
Từ Lam Khiết: “Không được.”
Diệp Huyền Tần: “Lúc đi tắm thì sao?”
Từ Lam Khiết: “Cũng không được.”
Diệp Huyền Tần: “Thôi được rồi. Nhưng mà tính tự chủ của ta không tốt đâu, lần sau em phải đích thân giám sát anh đấy nhé.”
Từ Lam Khiết: “…”
Đồ khốn, lại rắc đường nữa rồi.
Nghĩa trang của nhà họ Từ nằm ở ngoại ô thành phố Giang, một nơi có núi non và sông nước.
Nơi này là do người sáng lập tập đoàn nhà họ Từ đã tìm biết bao nhiêu bậc thầy phong thủy mời về xem.
Người nhà họ Từ đều cảm thấy, sau khi chết có thể được chôn cất ở đây thật đáng tự hào.
Từ Hiên Thắng gọi tất cả các con cháu trong nhà, xếp thành hàng thẳng, đứng đến mấy hàng trước phần mộ của tổ tiên, hàng lối chỉnh tề.
Tuy nhiên, hai vợ chồng Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu lại không được đứng ở đó.
Cả hai đứng ở một góc nghĩa trang, cách mộ phần tổ tiên gần 500 m.
Bởi vì mẹ của Từ Huy Hoàng là vợ hai của Từ Hiên Lâm được chôn ở góc này.
Góc này vốn được chuẩn bị cho người làm ở nhà họ Từ.
Mẹ của Từ Huy Hoàng bị chôn cất ở đây, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ xem thân phận của bà chỉ hèn mọn như một người làm mà thôi, nhà họ Từ không công nhận bà là người họ Từ.
Tiếng cánh cửa kim loại của nghĩa trang mở ra khiến mọi người chú ý sang đó.
Hóa ra là một đội ngũ mặc đồ công nhân trên người, vác cuốc vác xẻng đi vào.