Dưới sự ‘nhắc nhở’ của Thang Giai Văn, họ mới ý thức tới vừa rồi mình ngu xuẩn cỡ nào, không tin bác sĩ Thạch đức cao vọng trọng, y thuật tinh thâm, mà tin một thương nhân châu báu ngoài ngành?
Ha ha, thật đủ ngu xuẩn.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, những lời vừa rồi của Giang Nghĩa nhìn như có lý, nhưng lại cảm thấy như lời thoại đã chuẩn bị ngay từ đầu.
Thang Giai Văn nói: “Những lời vừa rồi của anh nghe thì có lý, nhưng trên thực tế những lời này có thể dùng với bất kỳ loại thuốc nào.”
“Không cần nghĩ, nhất định là có người đã viết đoạn văn này trước để anh học thuộc, sau đó bôi nhọ bác sĩ Thạch ở hiện trường.”
“Chúng tôi biết, bác sĩ Thạch làm người chính trực ngay thẳng, ở giới y dược nhất định đã đắc tội tiểu nhân, cho nên mới gặp phải báo thù như hôm nay.”
“Nhưng tôi nói cho anh biết, toàn thể giáo viên sinh viên đại học Y Dược chúng tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía bác sĩ Thạch, sẽ chiến đấu với đám thương nhân chỉ nghĩ tới lợi nhuận như các anh tới cùng!”