Đinh Nhị Tiến gõ nhẹ bát: “Không biết lớn nhỏ gì cả, sau này con không được bắt nạt Giang Nghĩa nữa, biết chưa?”
Đinh Thu Huyền chu môi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, họ nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ rồi Giang Nghĩa mới chở Đinh Thu Huyền đến nơi đã hẹn trước-nhà hàng Trường Thanh.
Nhà hàng này không phải là một nhà hàng vô cùng cao cấp nhưng lại có chiến lược kinh doanh đúng đắn. Món Tứ Xuyên của nhà hàng này có mùi vị vô cùng chính tông, đặc biệt là lẩu Tứ Xuyên, toàn bộ khu Giang Nam không có nhà hàng sánh kịp.
Vậy nên rất nhiều tụ tập công ty, họp lớp đều thích tổ chức họp mặt ở nhà hàng Trường Thanh.
Anh dừng xe lại.
Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền nắm tay bước vào cửa. Vừa ngẩng đầu lên, anh liền thấy một tấm biển cổ kính có viết hai chữ: Trường Thanh!
“Vào thôi, bọn họ đã chuẩn bị hết cả rồi.”
“Ừm.”
Đinh Thu Huyền sải bước vào trong, theo như tin nhắn trong nhóm chat thì bọn họ đã đặt trước phòng bao số 6. Đây là phòng bao lớn nhất nhà hàng Trường Thanh.