Chiến Trường Không Khói Lửa

Chương 1 : CÔ TRỢ LÝ KHÔNG AI MONG ĐỢI



Sáng thứ Hai, thành phố ngập trong màn sương nhẹ lững lờ trôi qua từng ô cửa kính cao tầng. Những tòa nhà chọc trời nơi quận tài chính dần sáng đèn, báo hiệu một ngày bận rộn bắt đầu. Trong một góc nhỏ của quận trung tâm, tập đoàn Trịnh Gia - tên tuổi lẫy lừng trong ngành bất động sản và công nghệ - chính thức bước vào ngày làm việc đầu tuần bằng cuộc họp lãnh đạo kín.

Ở một không gian khác của tòa nhà, An Khuê đang loay hoay tra thẻ nhân viên vào cổng xoay tự động. Chiếc thẻ mới cứng, còn thơm mùi nhựa, run rẩy trong tay cô gái trẻ. Cô vừa tốt nghiệp loại giỏi trường Đại học Kinh tế Quốc dân, với lý lịch không mấy nổi bật, ngoại trừ học bổng toàn phần suốt bốn năm và bài luận tốt nghiệp khiến một giáo sư đầu ngành phải gật gù thán phục.

Thế nhưng, điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là việc cô được tuyển thẳng vào vị trí trợ lý tạm thời cho Tổng giám đốc điều hành Trịnh Gia Minh, người nổi tiếng với tính cách lạnh lùng và không bao giờ giữ trợ lý quá ba tháng.

— Cô là người mới à? – Một giọng nữ chanh chua vang lên phía sau.

An Khuê xoay người. Một cô gái mặc váy ôm, tóc uốn xoăn sóng kiểu công sở, giày cao gót đỏ chót đang khoanh tay nhìn cô với ánh mắt đánh giá.

— Vâng… tôi là An Khuê, trợ lý tạm thời.

— Tạm thời? Lại một "nạn nhân" mới của sếp Minh sao? Cô giỏi lắm nhỉ, chưa đầy một tuần là được đôn lên vị trí cạnh anh ta. Tôi làm ở đây ba năm rồi, vẫn chỉ là thư ký tầng.

An Khuê mỉm cười nhạt, không đáp. Cô không thích tranh cãi, nhất là với người chưa quen.

Cửa thang máy mở. Cô gái kia lướt vào như gió. An Khuê theo sau, nhận ra rõ ràng những ánh mắt soi mói từ các nhân viên khác trong thang máy. Tất cả đều mặc vest chỉn chu, trang điểm kỹ lưỡng, ánh mắt lấp lánh sự dày dạn và nghi kỵ. Cô – trong bộ sơ mi trắng bình thường và gương mặt mộc – giống như một hạt cát lọt giữa sân chơi đá quý.

Tầng 28 – phòng Tổng giám đốc. Cửa mở ra một không gian sang trọng, vách kính suốt từ trần đến sàn, nhìn thẳng xuống hồ trung tâm. Thư ký riêng cúi đầu chào:

— Mời cô An vào. Tổng giám đốc đang đợi.

Tim cô đập nhanh. Dù đã đọc nhiều tài liệu về Trịnh Gia Minh – người đàn ông được mệnh danh là "kẻ đóng băng thương trường" – cô vẫn không tưởng tượng được ánh mắt anh lại sắc lạnh đến vậy.

Anh ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ óc chó, đôi mắt màu nâu sẫm lạnh lùng nhìn lướt qua hồ sơ lý lịch của cô. Cằm anh khẽ nghiêng:

— Sinh viên tỉnh lẻ? Không quan hệ, không chống lưng? Vào đây bằng cách nào?

Cô hít một hơi sâu:

— Tôi nộp hồ sơ theo quy trình tuyển dụng. Có thể do đề tài luận văn của tôi trùng với một dự án công ty đang triển khai.

Anh không nói gì, chỉ đẩy một xấp tài liệu sang:

— Bắt đầu bằng việc phân tích báo cáo tài chính quý này. Mười giờ tôi họp với hội đồng chiến lược. Nếu cô khiến tôi mất mặt, cô sẽ là người đầu tiên bị cắt hợp đồng sau chưa đầy 24 giờ.

Không một lời chào đón. Không một câu giới thiệu. Chào mừng đến với thế giới thật.

Hai tiếng sau, khi cuộc họp bắt đầu, An Khuê bước vào phòng với tập hồ sơ trên tay. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Trong đó có bốn vị cổ đông cấp cao, một trong số đó – bà Đinh Thục – nhìn cô đầy hoài nghi:

— Trợ lý mới của cậu đấy à, Gia Minh? Nhìn non nớt quá. Công ty này giờ tuyển người theo nhan sắc à?

Trịnh Gia Minh không quay lại. Giọng anh thản nhiên:

— Chỉ cần đủ thông minh để khiến bà im lặng trong 5 phút là được.

Cả phòng bật cười, chỉ trừ An Khuê. Cô bước đến bàn, trình bày bản phân tích. Giọng nói không run, ánh mắt bình tĩnh, cách diễn giải logic, dẫn chứng rõ ràng. Dù lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng giọng cô không hề chệch nhịp.

Kết thúc, căn phòng im lặng vài giây.

— Cô gái này… là do ai giới thiệu? – một cổ đông hỏi.

— Không ai cả. Do tôi chọn. – Gia Minh trả lời gọn lỏn.

Ánh mắt anh thoáng lướt qua An Khuê. Trong ánh nhìn lạnh lùng đó, có một tia sáng rất mờ mà chỉ mình cô cảm nhận được.

Một trận chiến nhỏ vừa thắng. Nhưng An Khuê biết, cuộc chiến thật sự… chỉ vừa bắt đầu.