Tròn một năm sau ngày định mệnh ấy, Trịnh Thị không những sống sót mà còn lột xác mạnh mẽ. Những ngành cũ lạc hậu bị loại bỏ, thay vào đó là các mảng đầu tư xanh, công nghệ tài chính và chuỗi cung ứng sạch – tất cả đều mang dấu ấn của… An Khuê.
Tòa nhà trụ sở mới của Trịnh Thị nằm giữa trung tâm thành phố, với mặt kính phản chiếu ánh sáng mặt trời rực rỡ. Trong phòng họp hội đồng quản trị, An Khuê đang trình bày bản kế hoạch 5 năm cho Trịnh Thị. Bên cạnh cô là Gia Minh – vẫn là tổng giám đốc, nhưng ánh nhìn dành cho cô đã vượt ra ngoài danh xưng đồng nghiệp.
— Chúng ta sẽ thành lập một học viện tài chính dành riêng cho phụ nữ khởi nghiệp – cô kết luận – vì tôi từng là một người phụ nữ bị từ chối chỉ vì giới tính và quá khứ.
Cả phòng họp vỗ tay, trong đó có cả những cổ đông từng phản đối cô. Giờ đây, họ không chỉ tin cô – họ cần cô.
Sau cuộc họp, một trợ lý bước vào với tấm thư mời từ Diễn đàn Kinh tế Toàn cầu. Trịnh Thị được chọn là một trong ba đại diện của Việt Nam tham gia năm nay. Cùng lúc, một tập đoàn Hàn Quốc đề nghị hợp tác mở rộng chuỗi cung ứng bền vững ra thị trường Đông Á.
Tối hôm đó, tại khu vườn trên tầng thượng của căn hộ cũ – nơi từng chứng kiến những đêm trăn trở, Gia Minh chuẩn bị cho An Khuê một bữa tối riêng tư. Không rượu, không nến, chỉ có đèn vàng và âm thanh của thành phố phía xa xa.
— Em nhớ hồi chúng ta từng suýt mất tất cả không? – anh hỏi.
— Em không bao giờ quên. Nhưng cũng chính vì vậy… em biết trân trọng những gì mình có bây giờ.
Gia Minh rút từ túi áo ra một chiếc nhẫn. Không kim cương, chỉ là một dải bạc khắc dòng chữ: "Tin – yêu – sát cánh".
— An Khuê, em có sẵn lòng cùng anh bước tiếp… không phải chỉ trong những cuộc họp, mà là cả cuộc đời?
Cô cười. Nước mắt rơi nhẹ:
— Em đã ở lại sau tất cả bão giông, không phải vì nghĩa vụ. Mà vì… em yêu anh.
Họ ôm lấy nhau, giữa một đêm thành phố yên tĩnh lạ thường.
Sáng hôm sau, tòa soạn tài chính lớn nhất khu vực đưa tin: "Trịnh Thị - từ di sản suýt đổ vỡ đến biểu tượng phục hồi và đổi mới".
Trong đoạn phỏng vấn cuối, An Khuê nói:
"Hạnh phúc lớn nhất của tôi không phải là quyền lực hay tài sản. Mà là được ở bên người từng không tin mình, nhưng vẫn dám trao cơ hội lần thứ hai."
Và khi được hỏi: "Nếu một ngày phải rời khỏi thương trường thì sao?"
Cô chỉ mỉm cười:
"Thì tôi sẽ mở một quán sách nhỏ bên biển. Và viết lại tất cả hành trình này – như một câu chuyện tình."
Ở ngoài trời, mùa xuân bắt đầu trở lại.
Và những vết thương… đã hóa thành sức mạnh. mà còn lột xác mạnh mẽ. Những ngành cũ lạc hậu bị loại bỏ, thay vào đó là các mảng đầu tư xanh, công nghệ tài chính và chuỗi cung ứng sạch – tất cả đều mang dấu ấn của… An Khuê.
Cô không còn là cô trợ lý từng bị khinh thường, càng không phải là cái bóng của quá khứ. Giờ đây, cô là người phụ nữ sánh vai cùng Trịnh Gia Minh, trong cả công việc lẫn cuộc đời.
Hôm nay, họ cùng tham dự hội nghị đầu tư châu Á. Khi kết thúc phần trình bày, hàng loạt phóng viên vây quanh họ với cùng một câu hỏi:
— Xin hỏi hai vị, sắp tới Trịnh Thị có kế hoạch gì để mở rộng ra quốc tế?
Gia Minh mỉm cười, định trả lời thì An Khuê nắm tay anh, thì thầm:
— Để em.
Cô bước lên micro:
— Sau khi chúng tôi bảo vệ được di sản của Trịnh Thị, giờ là lúc viết tiếp chương mới. Chúng tôi sẽ mang thương hiệu Việt ra thế giới – không bằng những con số, mà bằng lòng tin và sự táo bạo.
— Câu cuối cùng, nếu được hỏi về mối quan hệ giữa hai người… thì sao ạ?
Lần này, Gia Minh chủ động kéo tay cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
— Đây là đối tác chiến lược… trọn đời của tôi.
Tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường.
Khi màn đêm buông xuống, họ trở về căn hộ cũ – nơi từng là chiến tuyến, từng là điểm bắt đầu.
An Khuê mở tủ, lấy ra một phong thư cũ. Là lá thư cô từng định viết cho Gia Minh nhưng chưa bao giờ gửi:
“Nếu một ngày anh biết em là ai, liệu anh có còn tin em nữa không?”
Cô định đốt nó. Nhưng Gia Minh cầm lấy:
— Đừng. Vì anh biết… câu trả lời luôn là có.
Cô ngước nhìn anh, xúc động:
— Vậy… nếu sau này có ai đó lại cố chia rẽ chúng ta?
— Thì em nhớ, anh không phải Gia Minh của ngày xưa nữa. Mà là người đàn ông sẽ dùng cả đời để bảo vệ người phụ nữ của mình.
Họ nhìn nhau trong im lặng. Rồi ôm lấy nhau – không còn toan tính, không còn sợ hãi.
Ở ngoài trời, mùa xuân bắt đầu trở lại.
Và những vết thương… đã hóa thành sức mạnh.