Chiến Trường Không Khói Lửa

Chương 5 : NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỨNG SAU TẬP ĐOÀN BẠCH LÂM



Cuộc họp cổ đông đột xuất diễn ra vào sáng thứ Hai. Đúng như dự đoán, sau lùm xùm rò rỉ thông tin thương vụ, nhiều người bắt đầu nghi ngờ Trịnh Gia Minh yếu thế, nhất là khi có một phe cổ đông bắt đầu hướng về phía đối thủ lớn nhất – Tập đoàn Bạch Lâm.

Nhưng điều không ai ngờ đến là người đại diện mới của Bạch Lâm không phải Chủ tịch Bạch, mà là một người phụ nữ trẻ, sắc sảo và lạnh lùng: Lâm Tĩnh Uyên – con gái duy nhất của chủ tịch hiện tại.

Cô ta bước vào phòng họp trong bộ váy vest màu rượu vang, ánh mắt không giấu vẻ tự tin và khiêu khích. Ngay cả Trịnh Gia Minh cũng thoáng nhíu mày.

— Tôi thay mặt Tập đoàn Bạch Lâm đề xuất sáp nhập chi nhánh phía Nam với công ty Trịnh Thị. Dĩ nhiên, phía Trịnh sẽ giữ quyền điều hành, còn chúng tôi hỗ trợ tài chính và công nghệ.

Nghe thì như hợp tác, nhưng ai cũng hiểu, đó là cái bẫy để nhúng chân sâu hơn vào nội bộ Trịnh Thị.

An Khuê, dù không tham gia cuộc họp, vẫn được Gia Minh giao nhiệm vụ theo dõi từng bản ghi âm và ghi chú toàn bộ nội dung trình bày. Cô phát hiện một điều lạ: bản kế hoạch của Bạch Lâm sử dụng rất nhiều số liệu... tương tự như bản phân tích do chính cô biên soạn trước đó.

Chỉ khác là... bản của cô chưa từng được công bố công khai.

Cô lần theo dấu vết metadata trong file, phát hiện thời điểm sao chép khớp với lần đầu tiên Lâm Tĩnh Uyên đến công ty – một buổi hẹn cà phê kín đáo với thư ký phòng pháp chế.

— Anh nghĩ sao nếu kẻ đứng sau vụ rò rỉ thông tin không phải nội bộ ta… mà chính là người của Bạch Lâm gài vào? – Cô hỏi khi gặp lại Gia Minh tối hôm đó.

Anh liếc nhìn cô:

— Cô đang nghĩ đến Lâm Tĩnh Uyên?

— Cô ta đến Trịnh Thị không chỉ để đưa đề nghị hợp tác. Cô ta muốn kiểm soát.

— Và cô muốn tôi làm gì?

— Điều tra ngược. Dùng chính đòn bẩy cô ta đưa ra để kéo cô ta xuống.

Gia Minh bật cười:

— Cô đang bắt đầu nghĩ như một CEO rồi đấy.

---

Hai ngày sau, tại một buổi tiệc networking giới hạn, Lâm Tĩnh Uyên bất ngờ tiếp cận An Khuê.

— Tôi nghe nói cô là người được Gia Minh tin tưởng nhất? – Cô ta hỏi, ánh mắt xoáy sâu.

An Khuê mỉm cười nhạt:

— Chắc cô nhầm tôi với ai rồi.

— Tôi không nhầm đâu. Cô chính là người đã làm ra bản phân tích chiến lược. Và cũng là người đầu tiên bị nghi ngờ rò rỉ. Khá đáng tiếc.

— Cô đang uy hiếp tôi?

— Không. Tôi đang đưa ra lựa chọn. Nếu cô chuyển sang làm cho tôi, tôi đảm bảo một vị trí cao hơn bất kỳ thứ gì Gia Minh hứa. Và sự an toàn tuyệt đối.

An Khuê siết chặt tay. Thì ra... kẻ thực sự đứng sau mọi rối ren không ai khác chính là người phụ nữ này.

— Tôi sẽ nghĩ về đề nghị của cô. Nhưng nhớ lấy, không phải ai cũng dễ bị mua chuộc bằng quyền lực.

— Vậy sao? Vậy thì bằng tình yêu?

Câu hỏi ấy như một mũi dao cắm sâu.

Đêm đó, An Khuê không ngủ. Trong đầu cô là hình ảnh Gia Minh – người đàn ông khiến cô không thể hiểu được anh đứng về phía ai.

Sáng hôm sau, cô gửi cho Gia Minh một bản phân tích rủi ro mới – trong đó, điểm mấu chốt là một điều khoản ẩn trong bản hợp đồng hợp tác với Bạch Lâm mà không ai để ý: nếu xảy ra tranh chấp nội bộ sau sáp nhập, bên Bạch sẽ tự động được quyền ưu tiên mua lại cổ phần còn lại.

— Đây chính là kế hoạch thâu tóm. Mà Lâm Tĩnh Uyên chính là quân át chủ bài.

Gia Minh trầm mặc hồi lâu.

— Tôi cần cô ở lại. Đứng sau lưng tôi. Dù sau này mọi thứ có tệ đến đâu.

An Khuê nhìn anh. Cô không biết lời ấy là hứa hẹn cho một liên minh… hay một mối quan hệ chưa được gọi tên.

Nhưng lần đầu tiên, cô gật đầu.

— Tôi ở lại. Không phải vì quyền lực. Mà vì… tôi muốn biết, anh rốt cuộc là người thế nào.