Hắn là người võ biền, hành sự rộng rãi phóng khoáng, người ngoài nghe vậy chỉ cho rằng tướng quân Trì Yến tính cách hào sảng.
Nhưng ta là một khuê nữ chưa gả, tuyệt nhiên không có lý nào để nam nhân khác uống rượu mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xa cách bao năm, Trì Yến vẫn như xưa, luôn làm theo ý mình.
Ta ngăn hắn lại, nhận lấy chén rượu từ trong tay hắn, cố tình nhắc nhở:
“Tướng quân nên giữ mình, tránh để phu nhân trong nhà lo lắng.”
Trì Yến im lặng, quay đầu đi.
Ta không quan tâm đến hắn nữa, tiếp tục hàn huyên cùng các tỷ muội.
Vãn Vãn thấy ta không có vẻ gì là đau buồn, thử hỏi dò: “Ngươi còn nhớ hắn không?”
Ta lắc đầu cười bất lực: “Sớm đã quên rồi, hôm nay gặp lại, cũng chẳng nhớ rõ dung mạo.”
Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, Trì Yến…” Nàng ấy ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Trước đây ta sợ ngươi vẫn còn vương vấn nên không nhắc tới nhưng thực ra cuộc sống của Trì Yến và Lâm Hiền cũng không mấy êm ấm. Trì Yến… hiện tại đã có ba phòng thiếp thất rồi.”
Ta khựng lại.
Trì Yến và Lâm Hiền, khi xưa bỏ qua hôn ước mà tiên đế ban, không để ý đến mặt mũi của phủ Quốc công, trở thành trò cười cho các thế gia quý tộc.
Nhưng trong dân gian, một tiểu tướng quân dám chống lại quyền lực, theo đuổi tình yêu đích thực lại là câu chuyện truyền kỳ.
Tình yêu của bọn họ từng là giai thoại trong các câu chuyện dân gian, làm không ít thiếu nữ tuổi xuân mộng mơ.
Lúc Lâm Hiền vừa đến kinh thành, nàng ta mình mẩy dơ dáy, ngã đói bên đường, được ta đang du xuân quay về nhặt về nhà.
Mẫu thân thấy nàng ta đáng thương, giữ lại vài ngày, rồi lại thấy một nữ nhi như nàng ta phiêu bạt không dễ dàng, phải cải trang thành kẻ ăn mày, đoán rằng nàng ta có câu chuyện ẩn giấu.
Mẫu thân vốn không muốn phiền phức, chỉ định lưu nàng ta ở tạm vài ngày, sau khi nàng ta hồi phục thì tiễn đi, không còn liên quan tới nữa.
Nhưng khi ấy ta vẫn còn nhỏ tuổi, nhiệt huyết dạt dào, bên cạnh nhiều tỷ muội, thấy cảnh nữ nhi yếu đuối chịu khổ là không chịu nổi.