Hôn lễ của ta và Ngụy Tầm diễn ra đúng hẹn.
Ngụy Tầm cũng thực hiện lời hứa, kiệu lớn tám người nâng, mười dặm hồng trang.
Ngụy Tầm lại xuân phong đắc ý như tướng quân thắng trận.
Ta đỏ mặt cũng thầm vui mừng.
Một cơn gió thổi qua, vén góc khăn che mặt của ta, trong đám đông náo nhiệt ta thấy một bóng người quen thuộc thoáng qua.
Nhưng ta rất nhanh đã gạt bỏ khỏi đầu.
Dừng kiệu, Ngụy Tầm đưa tay ra cho ta, ta nắm chặt lấy tay hắn.
Từ nay, bạc đầu bên nhau, cử án ề mi.
Sau khi thành hôn, trong một dịp tình cờ, ta lại gặp Lâm Nguyệt Như.
Ta cùng Ngụy Tầm đến thương hội Thục Châu tham gia một yến tiệc.
Lần này, nàng ta đứng một bên rót rượu cho ta.
Nàng ta đã trở thành thiếp của một phú thương ở Thục Châu.
Không còn vẻ thanh nhã đạm bạc như Lâm Nguyệt Như trước đây, nàng ta tô mày vẽ mắt, thần thái phù phiếm.
Thấy ta, nàng ta tái mặt, nhưng vẫn gượng cười.
Ta cảm thấy lòng phức tạp, ngày đó ở phủ, nàng ta miệng lưỡi sắc bén châm chọc ta làm thiếp là hạ tiện, giờ đây, nàng ta lại thực sự làm thiếp của người khác.
Có lẽ là nhìn thấy ta, tay nàng ta run rẩy, làm sái rượu ra ngoài.
Lập tức bị vị phú thương đó trách mắng: "Đồ vụng về, còn không quỳ xuống lau sạch cho Ngụy phu nhân!"
Lâm Nguyệt Như bị làm nhục run rẩy không ngừng, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt.
Nhìn bộ dạng này của nàng ta, ta không có chút cảm giác hả hê nào.
Phất tay với vị phú thương: "Không sao đâu, để nàng ta xuống đi.”
Vị phú thương cười nịnh bợ với ta, rồi lại nghiêm mặt: "Ngụy phu nhân không trách ngươi, còn không mau cút xuống!"
Lâm Nguyệt Như gắng gượng hành lễ, rồi lui xuống.
Nàng ta đi rồi, vị phú thương rót rượu cho ta: "Tiện thiếp này của tiểu nhân tay chân vụng về, Ngụy phu nhân xin hãy bao dung, tiểu nhân cũng nghe người ta nói nàng ta trước đây là tiểu thư khuê các nên mới nạp nàng ta, không ngờ nàng ta chỉ được cái mã bên ngoài, về nhà tiểu nhân sẽ bán nàng ta đi.”
"Nàng ta trước đây quả thực là tiểu thư khuê các, ta và nàng ấy là cố nhân.”
Mỗi bước mỗi xa
Ta nói ta quen nàng ta, vị phú thương sẽ không quá làm khó nàng ta.
Cùng là nữ nhân, ta cũng chỉ giúp nàng ta lần này mà thôi.
Thái sư đã nuôi dưỡng nàng ta quá khờ dại, không có sự che chở của Giang Yến Ly, nàng ta lại rơi vào cảnh này.
Khi ta và Ngụy Tầm rời đi, Lâm Nguyệt Như từ xa hành lễ với ta.
Ta biết nàng ta đang cảm ơn ta đã giúp đỡ nàng ta.
Ta gật đầu, lên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đường về, thấy có quán đậu hoa bán.
Ta và Ngụy Tầm xuống xe ngựa.
Mỗi người gọi một bát.
Ngụy Tầm uống một ngụm: "Không ngon bằng phu nhân làm.”
Ta cười: "Về nhà ta sẽ làm cho chàng.”
"Thế thì ta muốn uống hai bát.”
"Vậy chàng phải xay đậu cho ta.”
Ngụy Tầm gật đầu: "Đương nhiên, phu nhân yên tâm, bây giờ phu quân xay đậu còn tốt hơn phu quân viết sách lược.”
Lời hắn vừa dứt, ta bật cười thành tiếng.
Hoa đào ven đường nở rộ, ráng chiều chiếu rọi lên mặt bọn ta.
Tình cảnh này, ta đột nhiên nhớ đến một câu thơ: "Đào chi yêu yêu, trạc trạc kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia."
Ta nở nụ cười:
"Phu quân, đi thôi, chúng ta về nhà.”
"Ta làm đậu hoa cho chàng."
*Ngoại truyện
Ngày Giang Yến Ly rời Thục Châu về quê, đúng là ngày Thẩm Thước xuất giá.
Hắn ta chen chúc trong đám đông nhìn nàng lần cuối.
Cơn gió ấy vén một góc khăn che mặt của nàng, để lộ đôi mày mắt e ấp của nàng.
Có thể thấy, nàng rất vui vẻ.
Giang Yến Ly hồi trẻ đã nghĩ vô số lần về cảnh cưới Thẩm Thước.
Nhưng sau khi trưởng thành lại hoàn toàn bị chính mình quên lãng.
Hắn ta không chịu thừa nhận đã động lòng với Lâm Nguyệt Như, thế là lấy ân tình làm cớ, đường hoàng chăm sóc nàng ta, hết lần này đến lần khác kéo dài hôn sự của mình với Thẩm Thước, thậm chí còn để nàng chịu đủ mọi ấm ức.
Giang Yến Ly luôn tự nghĩ trong lòng, nếu hắn ta không gặp Lâm Nguyệt Như, hắn ta và Thẩm Thước có lẽ đã có thể bạc đầu đến già rồi.
Sau này mới phát hiện, cho dù không có Lâm Nguyệt Như thì cũng sẽ có Lý Nguyệt Như, Ngô Nguyệt Như.
Bởi vì hắn ta không dám thừa nhận mình không cam lòng, không cam lòng mười năm đèn sách một sớm cá chép hóa rồng lại phải cưới một nữ tử như Thẩm Thước vậy.
Hơn nữa vì Thẩm Thước đã chứng kiến tất cả những điều bất kham của hắn ta, nhưng Giang Yến Ly muốn quên đi.
Kết quả cuối cùng, như hoa trong gương, trăng dưới nước, một giấc mơ rỗng tuếch.
Thẩm Thước năm đó đã tốn công sức kéo hắn ta ra khỏi vũng lầy, đưa lên tận trời, giờ đây, không có Thẩm Thước, hắn ta đã trở về đúng nơi hắn ta nên ở.
Hình ảnh Thẩm Thước xuất giá, cho đến khi hắn ta sau này bệnh nặng nằm liệt giường hấp hối, hắn ta cũng không quên được.
Năm năm sau khi Thẩm Thước rời xa Giang Yến Ly.
Hắn ta vào một ngày đông cô độc mà c.h.ế.t đi.