Chim Sẻ Hay Chim Hoàng Yến

Chương 1



Làm chim hoàng yến của Thương Triệt suốt sáu năm, tôi chỉ còn lại một thân bệnh tật.  

 

Đúng lúc đó, bạch nguyệt quang của anh ta về nước, chuẩn bị cùng anh ta liên hôn.  

 

Thế nên, tôi đòi một khoản tiền, thu dọn hành lý rồi rời đi.  

 

Mọi người đều chờ đợi hôn lễ thế kỷ của họ.  

 

Thế nhưng—  

 

Đến cổng làng, tôi bực bội quay đầu lại:  

 

"Thương Triệt, anh có thể đừng theo tôi nữa được không?"

 



 

Người đàn ông điển trai trước mặt lộ ra vẻ ấm ức.  

 

Nhưng tôi lười chẳng buồn nhìn anh ta.  

 

Từ khi nhận được tin Chu Thanh Mạt về nước, Thương Triệt chưa từng về nhà, ngay cả lúc tôi thu dọn hành lý rời đi cũng không thấy bóng dáng anh ta.  

 

Kết quả, vừa lên máy bay mới phát hiện chúng tôi cùng chuyến.  

 

Tôi đổi sang xe khách, anh ta cũng theo.  

 

Ngồi xe buýt cũ kỹ của trấn, anh ta cũng chẳng chê sóc nảy.  

 

Nói chuyện với anh ta cũng không đáp lại, cứ như bị ngớ ngẩn vậy.  

 

Về đến nhà, tôi ngồi xuống bình tâm lại.  

 

Dùng tay không cậy bùn dính dưới đế giày, đường quê khó đi, lại vừa mưa lớn, trong không khí vẫn còn độ ẩm.  

 

Người bên cạnh đưa tôi một tờ giấy.  

 

"Vợ ơi, lau mồ hôi đi."  

 

Tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn anh ta.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Anh ta chưa bao giờ gọi tôi là "vợ" trước đây.  

 

Trước kia anh ta cũng từng nói câu này, nhưng là khi trên giường, động tác không ngừng, giọng điệu khó chịu: "Lau mồ hôi đi, xấu c.h.ế.t đi được."  

 

Mà bây giờ, ngữ khí hoàn toàn khác.  

 

"Sắp nhỏ vào mắt rồi."  

 

Thương Triệt lo lắng, định giúp tôi lau.  

 

Tôi ngả người ra sau tránh né, nghi ngờ nhìn anh ta.  

 

Quá kỳ lạ.  

 

Thương Triệt là nhân vật tầm cỡ có thể che trời ở Đông Thành, nói một là một, chim hoàng yến bên cạnh đếm không xuể, không lý nào lại theo tôi về quê.  

 

Huống hồ, tôi còn là người anh ta ghét nhất.  

 

Tôi lục tìm số điện thoại của trợ lý và gọi qua.  

 

Bên kia bắt máy rất nhanh: "Cô Nguyễn, có chuyện gì sao?"  

 

Tôi kể lại tình trạng của Thương Triệt.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giọng anh ta bỗng trở nên kích động: "Anh ấy đang ở chỗ cô à? Quản gia nói không thấy anh ấy, tôi đến ngay đây!"  

 

Anh ta cung kính báo cáo với người bên cạnh: "Cô Chu, cuối cùng đã tìm thấy Tổng giám đốc Thương rồi."  

 

Tôi cắt ngang lời xin lỗi rối rít của trợ lý: "Không phải ở biệt thự."  

 

Rồi báo địa chỉ: "Thôn Nguyễn, trấn Lang, huyện Tiểu Xương, cánh cổng đỏ đối diện trang trại nuôi bò."  

 

Đầu dây bên kia im lặng chốc lát.  

 

"Được rồi, cô Nguyễn, tôi sẽ đến vào ngày mai. Tối nay cô tìm khách sạn giúp Tổng giám đốc Thương nhé, anh ấy… anh ấy gặp tai nạn xe, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục."  

 

"Bác sĩ nói đầu anh ấy bị va đập, tạm thời mất trí nhớ, nên không nhớ ai cả. Mong cô đừng làm tổn thương anh ấy."  

 

Tôi ngước mắt, chạm thẳng vào ánh nhìn của Thương Triệt.  

 

Anh ta cẩn thận giơ tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho tôi, dịu dàng gọi: "Vợ ơi, mệt không?"  

 

Cũng chính cánh tay này từng bóp chặt cổ tôi, khiến tôi tưởng rằng mình sẽ chết.  

 

Bên kia nghe thấy cách xưng hô đó lại im bặt.  

 

Lẽ ra tôi mới là người nên cầu xin Thương Triệt đừng làm hại tôi.  

 

Cơn mệt mỏi ập đến, tôi cúp máy.  

 

Lấy hai trăm tệ từ trong túi, nhét vào túi áo vest của Thương Triệt, rồi đẩy anh ta ra khỏi cổng:  

 

"Tổng giám đốc Thương, tôi không phải vợ anh. Tự đi tìm nhà trọ trong thị trấn đi."  

 

Cánh cổng đóng sập lại, tiếng đập cửa lập tức im bặt.  

 

Tôi lê bước nặng nề vào nhà, tìm bình xịt trị hen suyễn, ngửa đầu hít một hơi.  

 

Sau đó vào bếp nấu bát mì chay.  

 

Buổi chiều, tôi dọn dẹp tất cả các phòng, thay ba chiếc khẩu trang. Đến khi nằm xuống giường, mặt trời đã lặn.  

 

Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.  

 

Lại mơ thấy lần đầu tiên gặp Thương Triệt.  

 

Không ngừng tua lại, chỉ để tìm xem mình đã sai ở đâu.  

 

2

 

Từ nhỏ, tôi sống nương tựa vào bà ngoại.  

 

Bà gom phế liệu bán để nuôi tôi ăn học.  

 

Bà nói, ba tôi mất sớm vì bệnh, mẹ thì không rõ tung tích.  

 

Sau này, tôi dựa vào thành tích xuất sắc để thi đậu Nhị Trung Đông Thành. Tiền xe quá đắt, nên tôi thường hai tháng mới về nhà một lần.  

 

Khi ấy, tôi không học cùng lớp với Thương Triệt.  

 

Anh ta nổi tiếng quá mức. Là con trai độc nhất của nhà họ Thương, quyền thế hơn người, lẽ ra phải học trường quý tộc, nhưng lại nổi loạn đòi vào Nhị Trung.  

 

Hiệu trưởng cũng phải cung kính với anh ta.  

 

Còn có một tin đồn khác: đó là vì Chu Thanh Mạt muốn chuyển đến đây.