Chim Sẻ Hay Chim Hoàng Yến

Chương 12



Tôi nhẹ giọng hỏi:  

 

"Anh nói tình cảm của anh dần dần trở nên méo mó, nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi?  

 

"Tôi dựa vào đâu mà phải chịu đựng?"

 

13

 

Thương Triệt cười cay đắng.  

 

"Nguyễn Tranh, anh muốn bắt đầu lại.  

 

"Cho anh một cơ hội, được không?"  

 

Anh ta từ từ lấy ra một chiếc hộp nhẫn từ túi áo.  

 

Vô cùng cẩn thận, anh ta nâng tay tôi lên, định đeo nhẫn vào ngón tay tôi. Nhưng chính anh ta cũng không thể kiểm soát nổi sự run rẩy của mình.  

 

Tôi giật lấy chiếc nhẫn, ném thẳng xuống ao.  

 

"Thương Triệt, đủ rồi."  

 

Đôi mắt anh ta tràn đầy bi thương:  

 

"Em không thích sao? Anh sẽ bàn lại với nhà thiết kế, được không?"  

 

Tôi không nói gì.  

 

"Vậy để anh tìm lại chiếc nhẫn, chắc chắn em sẽ thích."  

 

Tôi không ngờ, anh ta không chút do dự, nhảy ngay xuống ao, vùi đầu xuống tìm kiếm.  

 

Ao không phải là hồ bơi, nước không hề sạch.  

 

Dưới đáy từng là nơi dân làng trồng sen, bây giờ toàn là bùn lầy.  

 

Sau lưng tôi, Nguyễn Bình Thanh chạy đến, hơi thở gấp gáp:  

 

"Tôi đợi mãi mà không thấy cô ra, vừa nghe tiếng nước, cứ tưởng có chuyện rồi."  

 

Rất lâu sau, Thương Triệt mới bơi lên từ dưới ao.  

 

Anh ta vui vẻ cầm nhẫn trên tay.  

 

Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Bình Thanh đứng cạnh tôi, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch.  

 

Giờ phút này, anh ta khoác trên mình bộ vest hàng hiệu nhưng lại dính đầy bùn bẩn.  

 

Còn chúng tôi, dù chỉ mặc quần áo giản dị, nhưng sạch sẽ sáng sủa.  

 

Thương Triệt trông vô cùng thảm hại.  

 

Anh ta lảo đảo, tôi thì chẳng còn tâm trạng nhìn thêm.  

 

Sau này, con trai của Lý Lệ gọi điện cho tôi, giọng điệu đầy vẻ đùa cợt:  

 

"Thật không ngờ cô lại có bản lĩnh đến vậy.  

 

"Thương Triệt vì cô mà dám chống đối bà nội anh ta.  

 

"Nhà họ Thương loạn hết cả lên.  

 

"Tôi phải nhân cơ hội này nhúng tay vào mới được."  

 

Tôi đang tập đọc phần giới thiệu đặc sản, hờ hững đáp:  

 

"Tùy anh."  

 

Mùa thu sắp qua, mùa đông đang đến.  

 

Chuyện cũ như thể đã xảy ra ở kiếp trước.  

 

Nếu không phải mỗi khi khiêng hàng, tay phải vẫn không đủ sức, có lẽ tôi đã nghĩ rằng mình luôn sống ở nơi này.  

 

Đêm giao thừa, Nguyễn Bình Thanh bảo tôi một mình đón năm mới thì quá cô đơn, dân làng cũng góp lời, ai cũng mời tôi qua nhà họ ăn Tết.  

 

Tôi từ chối hết.  

 

Có thể như vậy sẽ vui hơn.  

 

Nhưng sau đêm Giao thừa, lúc trở về nhà, nỗi cô đơn lại càng sâu sắc hơn.  

 

Nửa đêm, một số lạ gọi đến.  

 

Tôi bật loa ngoài:  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Alo?"  

 

Bên kia truyền đến tiếng cười đùa ồn ào.  

 

"Triệt ca, nhanh lên, nối máy rồi kìa!"  

 

"Đừng nhát thế chứ Triệt ca."  

 

Giọng Thương Triệt rất nhỏ:  

 

"Đừng làm phiền cô ấy!"  

 

Qua điện thoại, tôi cũng có thể ngửi thấy mùi rượu từ phía họ.  

 

Có người ghé sát vào nói lớn:  

 

"Nguyễn tiểu thư, Triệt ca của chúng tôi vì cô mà khóc rồi đấy, năm mới rồi, nói một câu tốt lành đi!"  

 

"Đúng đó, ít nhất là một lời chúc cũng được!"  

 

Tôi gật đầu:  

 

"Được thôi, mở loa ngoài đi."  

 

Bên kia phấn khích:  

 

"Mở rồi!"  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Thương Triệt giật lấy điện thoại, dường như đổ cả tâm can vào cuộc gọi này, mong chờ nghe được dù chỉ là một hơi thở từ tôi.  

 

Tôi lạnh nhạt mở miệng:  

 

"Thương Triệt."  

 

"Anh đang nghe."  

 

"Một người không biết yêu, thì không xứng đáng có được tình yêu."  

 

Tiếng thở bên kia chợt nghẹn lại.  

 

"Với mức độ căm hận mà tôi dành cho anh, tôi không có bất kỳ lời chúc tốt đẹp nào cả.  

 

"Nếu nhất định phải nói một câu, thì tôi chỉ mong anh c.h.ế.t không yên lành."

 

14

 

Tôi chặn toàn bộ liên lạc của Thương Triệt.  

 

Cắt đứt hoàn toàn quá khứ.  

 

Mùng Một Tết, Nguyễn Bình Thanh lại đi làm.  

 

Tôi không có việc gì làm, nên cũng đến giúp.  

 

Anh ấy rất nghiêm túc khi livestream, nếu bình luận trôi quá nhanh, anh ấy sẽ nhờ trợ lý theo dõi, cố gắng giải đáp hết mọi câu hỏi.  

 

Trợ lý nhỏ nói với tôi, lượng fan của Nguyễn Bình Thanh rất đông.  

 

Nhưng một mình anh ấy thì rất vất vả.  

 

Gần đây, số lượng đơn hàng hậu mãi cũng tăng lên đáng kể.  

 

Tôi thường phải làm đến tận khuya.  

 

Mùng Năm, lần lượt từng người dân trong làng cũng đến giúp đỡ.  

 

Họ rất nhiệt tình, có mấy cô bác nhiều chuyện còn hỏi tôi có thích Nguyễn Bình Thanh không.  

 

Tôi khựng lại một chút, cảm thấy hơi mơ hồ.  

 

Hình như tôi không biết thế nào mới gọi là thích thật sự.  

 

Nguyễn Bình Thanh là một người rất xuất sắc.  

 

Nhưng tôi chỉ có sự ngưỡng mộ và kính trọng dành cho anh ấy.  

 

Tôi cũng cảm nhận được, thái độ của Nguyễn Bình Thanh với tôi không khác gì với những người khác.  

 

Dù là công việc hay tình cảm, tôi đều thiên về để mọi thứ thuận theo tự nhiên.  

 

Có lẽ không bao lâu nữa, tôi cũng sẽ như Nguyễn Bình Thanh, dám đối diện với ống kính, cùng anh ấy chia sẻ bớt áp lực.  

 

Còn tình yêu, đối với tôi mà nói, không phải là thứ nhất thiết phải có.

 

-Hết-