Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 348



Ý tưởng thì lúc nào cũng đẹp, nhưng hiện thực phũ phàng. Trêu chọc Thẩm Thanh Hòa theo kế hoạch ban đầu thì đúng là đạt được mục đích, nhưng mà... sao đoạn sau lại lệch pha thế này? Tại sao người bị động lại luôn là cô? Bao nhiêu ấm ức, tủi thân trong lòng, khi nghe tiếng "meo" mềm mại bên tai, Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình sắp tan chảy ra mất.

Thẩm Thanh Hòa say rượu khác hẳn ngày thường, ít nói hơn nhưng dịu dàng hơn, cười nhiều hơn. Nhưng thế công thì không hề giảm, khiến Giáng Niên không tài nào lật người được.

"Thẩm Thanh Hòa, người nhận ra em không?" Sau trận chiến kịch liệt, trán cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, Thẩm Giáng Niên đưa tay vuốt ve gương mặt đẫm mồ hôi của Thanh Hòa.Thẩm Thanh Hòa không trả lời, chỉ cúi xuống hôn môi cô, nụ hôn triền miên khiến ThẩmGiáng Niên chìm đắm lần nữa.

Từ đỉnh cao dục vọng rơi xuống, Giáng Niên dần tỉnh táo lại, trái tim bắt đầu nhói đau. Cô quay mặt đi, tai bị hôn, nhắm mắt nằm im, vuốt ve người bên cạnh vẫn thấy không chân thực, lẩm bẩm: "Chắc em điên rồi, chúng ta chia tay rồi mà." Tại sao? Tại sao chia tay rồi mà chúng ta vẫn làm chuyện này? Tại sao cơ thể em vẫn thích người đến vậy? Thẩm Thanh Hòa, người rốt cuộc đã bỏ bùa gì em vậy?

Khi đối diện với Thẩm Thanh Hòa, cơ thể cô như không còn thuộc về mình nữa. Lần này Thanh Hòa vẫn không đi vào, nhưng những cái chạm môi lưỡi cũng đủ khiến cô sung sướng tột độ. Sau khi hưởng thụ khoái cảm, cô lại bị sự trống rỗng vô tận nuốt chửng, lòng đầy phức tạp. Người bên cạnh dường như không biết mệt, hôn lên mặt, tai, thỉnh thoảng lại hôn môi cô... Thẩm Giáng Niên xoa mặt Thẩm Thanh Hòa, không cho cô ấy lại gần, ánh mắt chạm nhau, Thanh Hòa chỉ nhìn cô mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức khiến người ta quên hết mọi đau khổ.

"Thẩm Thanh Hòa..."

"Em không biết ngày mai tỉnh dậy, người có nhớ gì không."

"Em hy vọng người không nhớ gì cả."

Thẩm Thanh Hòa dường như đang lắng nghe, mỉm cười nhìn cô, nhưng cũng như không nghe thấy gì, vì cô ấy thỉnh thoảng lại nghiêng mặt hôn lòng bàn tay cô.

"Em xấu xa lắm."

"Em luôn muốn có được người."

"Tất nhiên, em muốn chiếm hữu người theo cách khiến người hạnh phúc. Em luôn tự trách vì lần đầu tiên đã làm chị đau."

"Chắc đời này không có cơ hội bù đắp cho người nữa rồi."

"Hôm nay muốn giở trò xấu, chắc ông trời cũng không cho, nên em toàn bị người bắt nạt."

"Người bắt nạt em, người vui không?"

Cảm giác ướt át, ấm nóng, mềm mại trong lòng bàn tay, là đầu lưỡi hồng hào của Thẩm Thanh Hòa, liếm khiến cô ngứa ngáy. Thẩm Giáng Niên cố tình nghịch ngợm, đầu ngón tay ấn nhẹ vào đầu lưỡi, Thẩm Thanh Hòa quay sang nhìn cô, lại nở nụ cười.

Đây là điều xa vời cỡ nào, cô chưa từng nghĩ sẽ được nhìn thấy nụ cười ấm áp rung động lòng người như vậy. Ngày thường, dù hai người ở bên nhau, Thẩm Thanh Hòa cũng rất lạnh nhạt.

Thẩm Giáng Niên trêu chọc hỏi: "Hửm? Vui không?" Nhìn nụ cười của Thanh Hòa, cô thực sự hy vọng thời gian dừng lại ngay lúc này. Thẩm Thanh Hòa cúi xuống, lại hôn môi cô, nếu lúc tỉnh táo, Thẩm Thanh Hòa cũng mê luyến cô như vậy thì tốt biết mấy, Thẩm Giáng Niên cảm thấy chua xót.

"Em lau mặt cho người, người nghỉ ngơi một chút." Cơ thể Thẩm Giáng Niên vẫn còn mềm nhũn, định dọn dẹp cho Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Thanh Hòa ngoan ngoãn nghe theo, ThẩmGiáng Niên muốn làm gì cũng được. Lau xong, cô chợt nhớ ra điều gì, mặt đỏ bừng hỏi: "Chỗ đó có ướt không?" Nếu ướt thì cũng phải lau cho sạch sẽ chứ.

Thẩm Thanh Hòa nằm đó, cười nhìn Giáng Niên, không nói gì. Giáng Niên cúi xuống định sờ thử, Thanh Hòa liền ngồi dậy, ôm cổ cô định hôn tiếp. Thẩm Giáng Niên sợ lại bị Thanh Hòa bắt nạt, "Người không muốn, thì em khỏi lau." Cuối cùng, cô không lau, cũng không biết có ướt hay không. Nhưng đoán chắc là có chút ướt, sáng mai nếu Thẩm Thanh Hòa tỉnh dậy hỏi, cô sẽ xem phản ứng của người ta rồi tính. Không cho cô chạm vào, Thẩm Giáng Niên cũng đoán trước, thất vọng cũng thành quen.

Vẫn còn luyến tiếc Thẩm Thanh Hòa, nhưng Thẩm Giáng Niên quyết định ngủ riêng, ThẩmThanh Hòa ngủ giường, cô ngủ sofa. Nhưng Thanh Hòa nặng quá sức cô, mà chân tay Thẩm Giáng Niên bủn rủn không thể nào di chuyển Thẩm Thanh Hoà vào phòng ngủ được, "Vậy người chịu khó ngủ sofa đi, em về phòng ngủ đây." Thẩm Giáng Niên ngồi xổm bên sofa nói chuyện, Thẩm Thanh Hòa nằm nghiêng đó, vẻ mặt ngoan ngoãn.

"Người ngoan một chút, không ngủ được thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi." Thẩm Giáng Niên đưa tay che mắt Thẩm Thanh Hòa, cảm nhận hàng mi cô ấy cọ vào lòng bàn tay cô, ngứa ngáy.

Thẩm Giáng Niên nằm xuống thì đã nửa đêm, cả đêm lăn lộn, lại bị bắt nạt mấy lần, cô ngủ rất nhanh. Cô sợ mình ngủ quên, như lần đầu bị Thanh Hòa bắt nạt, đến chiều mới dậy...Thẩm Giáng Niên cố tình đặt báo thức, 6 giờ.

Nhưng chuông báo chưa kịp reo, đồng hồ sinh học của Thẩm Giáng Niên đã reo trước, 5 giờ rưỡi cô đã tỉnh, không thể nào ngủ tiếp được. Giáng Niên bò dậy, hé mắt nhìn ra phòng khách, sofa trống không, chẳng lẽ đi rồi?

Thẩm Giáng Niên vội vàng ra xem, đến nơi thì thấy Thanh Hòa đang nhìn cô, vẻ mặt tỉnh táo hơn tối qua nhiều. Thẩm Giáng Niên nhất thời căng thẳng, tỉnh rượu rồi sao?

"Tỉnh rồi à?" Giáng Niên hỏi.

Thẩm Thanh Hòa chớp mắt, chống tay ngồi dậy nhìn quanh, "Ừ."

"Ổn chứ?" Thẩm Giáng Niên hỏi dò, "Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Thấy Thanh Hòa cúi đầu nhìn tay mình, Giáng Niên nuốt nước miếng, bàn tay đó tối qua đã vuốt ve cơ thể cô... Thẩm Thanh Hòa nắm tay lại, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn trong veo, nói hai chữ: "Khát nước."

"Chờ chút." Giáng Niên đi lấy nước, tiện tay thêm chút mật ong, "Đây."

"Cảm ơn." Thẩm Thanh Hòa nhận lấy, uống một hơi hết sạch.

"Còn muốn nữa không?"

"Thôi." Thẩm Thanh Hòa nhìn quanh, "Tối qua không gây phiền gì chứ?"

... Mặt Giáng Niên đỏ bừng, sợ bị phát hiện, cô quay mặt đi, hơi nghiêng người, "Cũng tạm." Uống rượu say thì không gây phiền gì, nhưng gây phiền cơ thể cô thì lâu lắm, nhưng đây cũng là do cô tự tìm, không trách được Thẩm Thanh Hòa.

Đêm qua, Thẩm Giáng Niên thậm chí còn nghĩ, nếu cô cô đơn trống trải, mà người có thể duy trì quan hệ thể xác với cô là Thẩm Thanh Hòa, thì cũng không phải là không thể. Cả đời không kết hôn, chẳng lẽ cả đời không giải quyết nhu cầu sinh lý? Làm với ai đây? Nếu có thể chọn, cô vẫn sẽ chọn Thẩm Thanh Hòa.

"Tôi đi vệ sinh." Thẩm Thanh Hòa đứng dậy đi vệ sinh, Thẩm Giáng Niên càng căng thẳng, liệu có bị phát hiện... chỗ đó ướt không? Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa, Thẩm Thanh Hòa mở cửa suýt đụng vào cô.

"Có ướt..." Giáng Niên vì căng thẳng mà giọng lạc đi, nói lắp, phát âm chữ 'chuyện thành 'ướt', mặt đỏ như gấc, "Ý là... không có chuyện gì chứ!" Cô cố gắng nhấn mạnh chữ "chuyện".

"À..." Thẩm Thanh Hòa khẽ cười, giọng điệu cưng chiều quen thuộc, "Không sao." Khóe miệng Thẩm Thanh Hòa cong lên ý cười, Thẩm Giáng Niên hận không thể đấm chết mình!

"Có thể cho thêm một lý nước không?" Thanh Hòa thực sự khát nước.

"Có chắc là không khó chịu ở đâu chứ?" Thẩm Giáng Niên đứng cạnh Thanh Hòa, vô thức lộ ra vẻ nhí nhảnh như con gái nhỏ.

"Có chỗ hơi đau." Thẩm Thanh Hòa nuốt ngụm nước, nói.

"Chỗ nào vậy?" Thẩm Giáng Niên lập tức căng thẳng.

"Không biết sao, đầu lưỡi hơi đau." Thẩm Thanh Hòa uống thêm ngụm nước, tim Giáng Niên đập thình thịch... Đáng đời! Ai bảo tối qua dùng môi lưỡi bắt nạt cô lâu như vậy, tất nhiên, đó là lời trong lòng, ngoài mặt Giáng Niên vẫn hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

"Còn ổn." Thẩm Thanh Hòa còn liếm môi, Giáng Niên quay mặt đi, đỏ mặt, "Không ngờ côcũng biết say."

"Ừ, tôi cũng không ngờ." Thẩm Thanh Hòa cười, có chút bất đắc dĩ, "Cảm ơn em." Thẩm Thanh Hòa uống xong, chuẩn bị chào tạm biệt.

"Có muốn ăn sáng rồi đi không?" Câu này buột miệng thốt ra, Thẩm Thanh Hòa dừng lại ở cửa, đột nhiên quay người cười, "Tôi làm bữa sáng, coi như cảm ơn."

Ý tốt thì có, nhưng nguyên liệu trong nhà quá ít, ngoài mì và trứng gà, đến cọng rau cũng không có. Thẩm Giáng Niên khụ khụ hai tiếng, "Tôi ít nấu ăn lắm." Thẩm Thanh Hòa ừ một tiếng, "Không sao."

Dù chỉ có trứng gà và mì, tô mì trứng buổi sáng cũng rất ngon. Thẩm Giáng Niên thật nghi ngờ gia vị nhà mình có phải bị tráo đổi không, cô cũng nấu mì mà sao khó ăn vậy? Một tô mì ấm bụng, Thẩm Giáng Niên thấy mãn nguyện vô cùng, lén nhìn Thẩm Thanh Hòa rửa bát ở cửa bếp, thậm chí mơ mộng hão huyền, nếu mỗi ngày được sống như vậy thì tốt biết mấy.

"Nếu không tiện, tôi đi trước nhé." Thẩm Thanh Hòa đứng ở cửa nói, câu này nghe sao sao ấy, Thẩm Giáng Niên bĩu môi, "Có gì không tiện chứ, cùng xuống lầu." Thẩm Giáng Niên xách túi, cố ý tỏ ra không quan tâm, "Dù sao thì chúng ta cũng coi như bạn bè mà, đúng không?"

Thẩm Thanh Hòa cười, không nói gì, Thẩm Giáng Niên hơi xấu hổ, cùng xuống lầu, "Cô đi đâu?" Giáng Niên hỏi.

"Tôi đi chạy bộ." Thẩm Thanh Hòa mời, "Đi cùng không?"

"Cũng được." Dù sao giờ đi làm còn sớm.

Ra ngoài sớm, cả hai đều mặc không nhiều, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Thẩm Thanh Hòa nói muốn vào mua đồ uống ấm, lúc thanh toán, thấy Thẩm Thanh Hòa cầm hai cái, Thẩm Giáng Niên giành nói: "Để tôi trả." Không thể để Thẩm Thanh Hòa mời mãi được, lúc quay người lại, Thẩm Thanh Hòa đưa cho cô hai cuốn sổ nhỏ, "Cái này tặng em." ThẩmThanh Hòa đã thanh toán xong.

Một chai đồ uống ấm, một cuốn sổ, trao đổi cũng không tệ.

"Cho em." Thẩm Thanh Hòa mở nắp chai của mình đưa cho Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên sững người, lòng mềm nhũn, "Cảm ơn." Thẩm Giáng Niên đưa luôn chai của mình choThẩm Thanh Hòa, đưa xong thì hối hận, đáng lẽ phải mở nắp rồi đưa mới phải.

Hai người chỉ đi bộ loanh quanh gần đó, gần như không nói chuyện gì, đường phố dần náo nhiệt, dân công sở bắt đầu đi làm. Thẩm Thanh Hòa chạy về hướng nào, Thẩm Giáng Niên theo hướng đó, cuối cùng về đến gần khu CBD, quay người nói: "Em cũng nên đi làm thôi."

Thẩm Giáng Niên thấy xe của mình, "Cô đi đâu? Tôi đưa một đoạn?"

"Nguyễn Duyệt ở kia." Thẩm Thanh Hòa hất cằm, Thẩm Giáng Niên quay đầu lại nhìn, đúng là Nguyễn Duyệt đang đứng cạnh xe chờ, "Ừm, vậy... tạm biệt." Giáng Niên quay người, đi về phía xe của mình.

Cô rất muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, lên xe Thẩm Giáng Niên quay đầu lại, Thẩm Thanh Hòa vẫn đứng ở chỗ cũ. Lòng Thẩm Giáng Niên buồn bã khó tả, khởi động xe chạy về Lãng Phù Ni, trong xe Thẩm Thanh Hòa càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, một khúc cua, người đã khuất dạng.

Haizz.

Kẹt xe, Thẩm Giáng Niên lấy cuốn sổ nhỏ Thẩm Thanh Hòa mua cho ra xem, cũng không có gì đặc biệt, bìa trước viết tiếng Anh: Mặt trái là: Love is Forever.

Câu mặt trái quả là đầy ám muội, nếu Thẩm Thanh Hòa biết tối qua cô muốn mình, cô ấy còn tặng cuốn sổ này không? Thẩm Giáng Niên cười bất đắc dĩ, lật sang xem mặt phải.

Doubt everything and trust everything are equal errors; perhaps the middle ground is the right path.

Nghi ngờ mọi thứ và tin tưởng mọi thứ đều là sai lầm, có lẽ ở giữa mới là con đường đúng đắn.

Đèn xanh, Thẩm Giáng Niên khởi động xe, lặp lại câu này, lòng xao động.

Thẩm Giáng Niên đến văn phòng, chuẩn bị qua chỗ Lãng Tư Duệ điểm danh, đây là công việc hàng ngày, nếu Lãng Tư Duệ có việc gì dặn dò sẽ nói vào buổi sáng. Thẩm Giáng Niên vừa đến cửa, chưa kịp gõ cửa, đã thấy có người đứng trong phòng tổng giám đốc, chính là Chu Phương Văn.

Thẩm Giáng Niên do dự một chút, quay người về văn phòng mình, gửi tin nhắn cho Lãng Tư Duệ: [Lãng tổng, tôi vừa liên lạc với Hạ tổng bên Quốc Tế Hoa Dương, ý của Hạ tổng là thời gian hội đàm lần hai phải xem lịch trình cụ thể của Trần tổng mới xác định được, tôi sẽ luôn giữ liên lạc với bên đó, cố gắng khởi động lần hai sau dịp Tết Nguyên Đán.]

Một lúc lâu sau, Lãng Tư Duệ mới trả lời: [Cô vào đây.]

Thẩm Giáng Niên vào thì Chu Phương Văn đã đi rồi, sắc mặt Lãng Tư Duệ không tốt lắm. Giáng Niên cũng đoán được, cô nghe người bên bộ phận khác nói, hai ngày nay doanh số phòng triển lãm tụt dốc không phanh, bị Nhã Nại đuổi kịp và vượt qua với biên độ lớn. Thẩm Giáng Niên nghe xong không thấy ngạc nhiên chút nào, cũng không muốn hỏi, cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu Lãng Tư Duệ tìm cô, cô sẽ tìm cớ lảng tránh, danh không chính ngôn không thuận.

"Hiện tại cô đang làm những việc gì?" Lãng Tư Duệ hỏi.

"Hiện tại chủ yếu là vụ thâu tóm Lux, tiếp theo là thu thập thông tin cho tạp chí Times, và giữ liên lạc với Hạ tổng, bàn về thời gian hội đàm lần hai, còn nội dung hội đàm lần hai tôi chưa biết ngài đã chốt bản cuối cùng chưa."

"Còn thiếu chút." Lãng Tư Duệ xoa xoa giữa mày, "Cô tranh thủ sắp xếp ổn thỏa công việc đang bề bộn trong tay, sau Tết Nguyên Đán, toàn bộ tinh thần phải tập trung vào vụ thâu tóm Lux." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, Lãng Tư Duệ lại nói: "Còn chuyện trước tôi nói, thể hiện tốt vào, sau khi về, trước khi ứng tuyển vị trí nào thì nói chuyện với tôi đã rồi quyết định." Thẩm Giáng Niên nói lời cảm ơn, "Cảm ơn Lãng tổng đã quan tâm."

"À phải rồi." Lãng Tư Duệ như chợt nhớ ra điều gì, Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, Lãng Tư Duệ nói: "Về vụ thâu tóm Lux, tôi sẽ cho cô một cộng sự giỏi."

"Ai vậy ạ?" Đừng là Chu Phương Văn.

"Tân Vĩ Đồng." Lãng Tư Duệ nhìn vẻ mặt không thay đổi của Thẩm Giáng Niên, cố ý hỏi: "Không vui à?"

"Vui chứ." Thẩm Giáng Niên cười lịch sự, quá "vui", "Sếp nói với cô ấy chưa ạ?"

"Chưa, hôm nay cô nói thẳng với cô ấy đi." Lãng Tư Duệ đứng dậy, "Hôm nay tôi có việc không ở công ty, cô có thể tự xử lý việc của mình." Lãng Tư Duệ rời đi, Thẩm Giáng Niên cầm điện thoại mà lo lắng, chuyện trước kia nên nói thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com