Phản ứng đầu tiên của cô luôn là như vậy không có nghị lực, nhưng cũng là phản ứng chân thật nhất của cô.
Thẩm Giáng Niên nhích chân dời qua một bước, Thẩm Thanh Hòa đứng bên cạnh cô, không ấn tầng, có vẻ như muốn đi cùng tầng với cô.
Tạp chí Time cũng phỏng vấn Thẩm Thanh Hòa à? Dù là phỏng vấn của chính cô, cô cũng không nghĩ đến việc mua nó, nhưng khi gặp Thẩm Thanh Hòa, cô đột nhiên quyết định mua một cuốn.
Không ai nói chuyện với nhau, nhưng sự chú ý rõ ràng đều tập trung vào đối phương, hơi thở nhàn nhạt có thể cảm nhận được từ hai người. Sắp đến tầng 10, Thẩm Thanh Hòa khẽ nghiêng người ra, để Thẩm Giáng Niên ra trước, Thẩm Giáng Niên cũng bước sang một bên, nói: "Thẩm tổng trước."
Cửa thang máy mở ra, là Trần Lãng.
"Hai người gặp nhau rồi, thật là duyên phận." Trần Lãng cười chào, sau đó nhớ ra điều gì đó, "Xin lỗi, hai vị Thẩm tổng."
"Gọi tôi là Giáng Niên đi." Thẩm Giáng Niên chủ động nói.
"Thẩm tổng, tổng biên tập ở văn phòng chờ ngài, vì đang tiếp điện thoại nên không ra được." Lần này, Trần Lãng nói với Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa cảm ơn, quay người đi ngay, dáng vẻ rất quen thuộc với bố cục của tạp chí.
"Giáng Niên, chúng ta đi theo hướng này." Trần Lãng dẫn đường, Thẩm Giáng Niên đi theo sau, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa quay lại. Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Thanh Hòa cười, Thẩm Giáng Niên khẽ nhíu mày, quay đầu tiếp tục đi, nụ cười vẫn còn vương trên khóe miệng.
Thẩm Giáng Niên đã gửi bản thảo cho Trần Lãng, Trần Lãng không mất nhiều thời gian để hỏi lại, nhưng nói với Thẩm Giáng Niên: "Bản thảo có thể không giống với bản cô viết, chúng tôi có thể sẽ chỉnh sửa từ nhiều góc độ, đặc biệt là sử dụng từ ngữ chính xác hơn, nhưng chúng tôi sẽ không thay đổi ý của cô." Thẩm Giáng Niên gật đầu, "Vậy phiền chủ biên tập Trần rồi."
Chụp ảnh là một việc lớn, Thẩm Giáng Niên mặc bộ sưu tập mùa đông mới của Lãng Phù Ni, áo khoác dạ kẻ ô rộng thùng thình, cổ áo vest, vừa lịch sự vừa thoải mái.
"Studio ở bên này, nhiếp ảnh gia đang đợi ở trong, để tránh cho cô căng thẳngtôi sẽ không đi vào, cứ nghe nhiếp ảnh gia nói là được." Trần Lãng dặn dò vài câu rồi rời đi.
Nhiếp ảnh gia là một người đàn ông trung niên, cười rất thân thiện, "Đừng căng thẳng, chỉ cần chụp 3 kiểu là được." Thẩm Giáng Niên nghe 3 kiểu thì nghĩ chắc nhanh thôi. Nhưng khi bắt đầu chụp, cô mới biết vị nhiếp ảnh gia này rất khó tính, ngay cả biểu cảm nhỏ nhất đến độ cong khóe miệng cũng phải đạt tiêu chuẩn, cuối cùng khiến Thẩm Giáng Niên không thể cười nổi. Cô mới chụp được hai kiểu, một kiểu ngồi trên ghế sofa, một kiểu đứng, giờ còn thiếu một kiểu chụp tự nhiên, "Tôi nghỉ một chút được không?" Thẩm Giáng Niên xoa mặt, mặt cô cứng đờ rồi.
"Được thôi." Khi không chụp ảnh, nhiếp ảnh gia vẫn khá thân thiện, "Thường ngày cô không chụp hình nhiều, hơi căng thẳng đúng không?" Thẩm Giáng Niên thành thật, "Đúng vậy, tôi chưa nghiên cứu góc mặt nào mình đẹp nhất, nên khi anh bảo chụp tự nhiên, tôi không biết phải làm gì."
"Tự nhiên là tốt nhất, đừng căng thẳng là được."
Sau khi nghỉ ngơi, chụp còn tệ hơn lúc đầu, cửa bị gõ, một chàng trai ló đầu vào, "Thầy ơi, thời gian..." Nhiếp ảnh gia trừng mắt, "Giục gì? Không thấy tôi đang bận sao?"
Chàng trai lập tức rụt rè, "Biên tập Trần bảo em hỏi, nói tổng biên tập đích thândẫn Thẩm tổng đến đây."
"Thẩm tổng?" Nhiếp ảnh gia nhướng mày, lộ ra vẻ vui mừng, "Hay là cô nghỉ một lát, tôi chụp cho Thẩm tổng tập đoàn Nhã Nại trước, rồi..." Nhiếp ảnh gia cười, "Tôi nói thật, không có ý gì đâu, lát nữa nếu Thẩm tổng Nhã Nại đồng ý, cô có thể ở đây xem cô ấy biểu hiện, Thẩm tổng là người có cảm giác ống kính nhất tôi từng chụp."
Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó tả, có người khen Thẩm Thanh Hòa cô vui, nhưng khen để so sánh với cô thì cô không vui, "Được."
"Lão Trần." Người chưa đến tiếng đến trước, cửa khép hờ, một giọng nói lớn vang lên, Thẩm Giáng Niên nhìn qua, người đầu tiên cô thấy vẫn là Thẩm Thanh Hòa, cô ấy đã thay quần áo từ lúc nào, áo khoác dáng dài màu xám ôm sát người, phong cách Âu Mỹ tôn lên vẻ cao gầy thanh tú thời thượng của Thẩm Thanh Hòa, đẹp đến mức khó tin.
Sợ để lộ cảm xúc, Thẩm Giáng Niên không nhìn nhiều, mắt chuyển sang người bên cạnh Thẩm Thanh Hòa, khuôn mặt góc cạnh kiểu Âu Mỹ, mái tóc xoăn nâu trông rất quyến rũ, "Tiến độ thế nào rồi?"
"Tổng biên tập, Thẩm tổng tập đoàn Lãng Phù Ni còn thiếu kiểu cuối cùng." Nhiếp ảnh gia trả lời.
"Chào cô." Thẩm Giáng Niên chủ động chào hỏi, "Tôi là Thẩm Giáng Niên của Lãng Phù Ni."
"Chào cô." Người kia bắt tay cô, cười rất tươi, "Gọi tôi là chị K là được."
Chị K... Thẩm Giáng Niên đương nhiên không thể gọi thẳng như vậy, nhưng người này còn chưa nói tên họ, "Tổng biên tập cứ gọi tôi là Giáng Niên." Hai người không nói nhiều, chị K đưa Thẩm Thanh Hòa vào rồi lập tức ra ngoài, nhiếp ảnh gia nói với Thẩm Thanh Hòa: "Thẩm tổng, ngài xem thử có thể đểThẩm tổng tập đoàn Lãng Phù Ni ở lại đây được không? Cô ấy còn thiếu chút cảm hứng cho kiểu cuối, muốn học hỏi ngài."
"Có thể."
Thế nào là chuyên nghiệp? Thẩm Giáng Niên chụp 2 tiếng được 2 kiểu, Thẩm Thanh Hòa chỉ mất 2 phút. Kiểu cuối là chụp với phông nền tự động thay đổi, tức là Thẩm Thanh Hòa phải liên tục tạo dáng phù hợp với chủ đề trong thời gian ngắn, hoặc động hoặc tĩnh, hoặc đứng hoặc đi, hoặc ngoái đầu nhìn lại hoặc cười nhẹ... Nhiếp ảnh gia cảm thấy thế nào Thẩm Giáng Niên không biết, cô đứng xem chỉ thấy đẹp, thậm chí muốn học chụp ảnh.
Học chụp ảnh, có thể chụp được người đẹp. Khi Thẩm Giáng Niên mắt đầy hình trái tim, nhiếp ảnh gia nói: "Thẩm Giáng Niên, chúng ta chụp thôi, chắc cô còn nhớ cảm giác vừa xem vừa rồi." Thẩm Giáng Niên liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa, đang đứng bên cạnh máy tính của nhiếp ảnh gia xem gì đó, Thẩm Giáng Niên lập tức căng thẳng, chẳng lẽ cô phải tạo dáng õng ẹo trước mặt Thẩm Thanh Hòa sao? Sao cô ấy không ra ngoài đi!
"Có vấn đề gì sao?" Nhiếp ảnh gia hỏi.
"Không có." Thẩm Giáng Niên vội vàng nhớ lại những động tác vừa xem, phát hiện ngoài việc nhớ Thẩm Thanh Hòa đẹp ra, cô chẳng nhớ gì cả.
Cả người không thoải mái, Thẩm Giáng Niên cố gắng tạo dáng, cô hoàn toàn không thể tự nhiên nhìn nhiếp ảnh gia, vì Thẩm Thanh Hòa đang đứng ngay bên cạnh. Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh, cũng hơi bất lực, "Cô thế này không chụp được, còn tệ hơn lúc đầu." Thẩm Giáng Niên cũng xấu hổ.
"Cô ấy hơi căng thẳng, tôi lên xem sao." Thẩm Thanh Hòa đột nhiên bước tới, Thẩm Giáng Niên càng căng thẳng, trong lòng thầm nghĩ: Đừng đến đây, người đến em càng căng thẳng hơn.
Thẩm Thanh Hòa đến trước mặt cô, quay lưng về phía nhiếp ảnh gia, khóe miệng cong lên, cười, "Đẹp như vậy, căng thẳng quá sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp của em." Thẩm Thanh Hòa nắm tay Thẩm Giáng Niên, tay Thẩm Giáng Niên run lên nhưng không rút ra được, Thẩm Thanh Hòa xoa lòng bàn tay cô, "Hít sâu, thả lỏng."
Thẩm Giáng Niên làm theo lời cô, Thẩm Thanh Hòa nói tiếp: "Nhìn tôi." Thẩm Giáng Niên theo bản năng nhìn sang, thấy đáy mắt Thẩm Thanh Hòa lấp lánh ánh sao, giống hệt lúc đầu.
Thẩm Thanh Hòa cười rất dịu dàng, nói nhỏ: "Hãy nghĩ đến lúc em ở bên người mình thích nhất, em sẽ có tâm trạng và biểu cảm như thế nào." Thẩm Thanh Hòa dùng ngón tay vén tóc mái bên tai Thẩm Giáng Niên, đầu ngón tay ma mị khiến gò má cô ửng hồng đến tận tai, "Tưởng tượng người yêu đột nhiên đến gần em," Thẩm Thanh Hòa thực sự tiến lại gần, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Và nói với em, Thẩm Giáng Niên, tôi yêu em."
Cơ thể Thẩm Giáng Niên run lên, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tê dại đến rối bời, vì quá tê dại, tinh thần không thể căng thẳng được nữa, đầu óc mơ màng như say rượu. Hình ảnh hai người quá đẹp, nhiếp ảnh gia không nhịn được chụp trộm vài tấm ảnh chung, Thẩm Thanh Hòa nắm tay Thẩm Giáng Niên bước lên phía trước, quay đầu cười nói với cô: "Đến lúc đó, em sẽ nắm tay người mình yêu cứ vậy mà bước tiếp chứ?"
Sẽ. Thẩm Giáng Niên không nói ra, nhưng trong lòng đã trả lời.
"Ánh mắt em sẽ đuổi theo người đó chứ?" Thẩm Thanh Hòa tiến sát lại một chút, rồi buông tay Thẩm Giáng Niên, dẫn cô tạo dáng ở các góc độ.
Nhiếp ảnh gia âm thầm reo hò, bắt đầu chụp ảnh, quả nhiên tự nhiên là đẹp nhất, "Kiểu nào cũng đẹp, cô tự chọn một kiểu đi?" Nhiếp ảnh gia rất hài lòng với phản ứng của Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên nhìn những bức ảnh của mình, như thể một Thẩm Giáng Niên bình tĩnh đang nhìn một Thẩm Giáng Niên xúc động, tại sao lại như vậy chứ? Chia tay lâu như vậy, tình yêu sâu thẳm trong đáy mắt cô lại càng thêm nồng đậm, nụ cười nhạt trên khóe môi là sao chứ!!!
Thẩm Thanh Hòa đã rời đi từ lúc nào, Thẩm Giáng Niên cúi người đứng bên cạnh chọn ảnh xong mới hoàn hồn, thì Thẩm Thanh Hòa đã không còn ở đó. Tất cả những gì vừa xảy ra, dường như chỉ là một giấc mơ, "Anh này, hôm nay ảnh chụp có thể cho tôi một bản không? Tất cả." Thẩm Giáng Niên không chỉ muốn ảnh của mình, mà còn muốn ảnh của Thẩm Thanh Hòa, nhưng cô biết điều đó là không thể.
"Cái này không được đâu, chúng tôi sẽ chọn ra ảnh chính thức và dự phòng, những ảnh khác sẽ bị xóa hết." Nhiếp ảnh gia từ chối thẳng thừng, Thẩm Giáng Niên cũng không tiện nài nỉ thêm. Thẩm Giáng Niên chuẩn bị rời đi thì đã quá giờ ăn trưa, Trần Lãng nói: "Đừng đi vội, tôi cũng chưa ăn đâu, hay là ăn cơm ở nhà ăn của tạp chí chúng tôi, nếm thử xem sao."
Thẩm Giáng Niên định từ chối, chụp cả buổi sáng, cô hơi mệt. Trần Lãng lại nói đúng lúc: "Đi thôi đi thôi, tổng biên tập và Thẩm tổng cũng ở đó, cùng ăn một bữa cơm, làm quen cũng tốt mà." Ý định từ chối của Thẩm Giáng Niên lập tức lung lay.
Khi Thẩm Giáng Niên và Trần Lãng đến nơi, Thẩm Thanh Hòa và chị K đã ngồi vào bàn ăn, hai người không biết đang nói chuyện gì, chị K cười rất vui vẻ, còn đột nhiên đưa tay giúp Thẩm Thanh Hòa chỉnh lại cổ áo, hành động thân mật này khiến Thẩm Giáng Niên suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ chị K này cũng là người tình của Thẩm Thanh Hòa sao?
"Tổng biên tậo." Trần Lãng chủ động tiến tới, chị K ừ một tiếng, "Mới xong việc à?"
"Vâng."
"Cùng ăn đi, giờ này cũng vắng người rồi." Chị K hào phóng mời ngồi chung, Trần Lãng ra hiệu cho Thẩm Giáng Niên ngồi xuống, Thẩm Thanh Hòa ngồi im không động đậy, lúc này mới nói: "Thẩm tổng muốn ngồi trong hay ngoài?" Chọn ngồi trong, nghĩa là ngồi cạnh Thẩm Thanh Hòa, chọn ngồi ngoài là ngồi cạnh chị K.
Đáp án không có gì phải nghi ngờ, là Thẩm Thanh Hòa.
"Biên tập Trần, anh ngồi đây, tôi ngồi cạnh Thẩm tổng."
Cả hai đều gọi nhau là Thẩm tổng, chị K thấy rất hứng thú, "Tôi cứ tưởng hai người đang gọi chính mình." Tuy là người nước ngoài, nhưng tiếng phổ thông rất chuẩn, khiến Thẩm Giáng Niên nhớ đến Ôn Đế.
Thẩm Giáng Niên vừa ngồi xuống, định hít sâu điều chỉnh lại mặt nóng bừng, không ngờ, đầu ngón tay dưới bàn đã bị chạm vào, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị nắm lấy. Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy nhiệt độ tăng vọt, cô không thể tin được, nhưng hơi cúi đầu, khóe mắt liếc thấy, Thẩm Thanh Hòa đang nắm tay cô.