Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 356



Lê Thiển là người đầu tiên lao tới ôm chầm Thẩm Giáng Niên, cảm nhận được sự run rẩy của cô ấy, Lê Thiển ôm chặt vào lòng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, bọn mình đều ở đây." Lê Thiển muốn lau nước mắt cho Thẩm Giáng Niên, nhưng Thẩm Giáng Niên quay mặt đi không chịu để cô chạm vào, Lê Thiển thở dài một tiếng, chỉ ôm chặt Thẩm Giáng Niên hơn.

Kiều Sanh cũng đi tới, đứng sau lưng Lê Thiển, chuyện đang diễn rahôm nay, quy mô có hơi lớn. Tuy rằng cho đến bây giờ, Kiều Sanh cũng không biết quan hệ giữa Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên sâu sắc đến mức nào, nhưng cái tên Thẩm Tuấn Hào này chán sống rồi, dám làm Thẩm Giáng Niên khóc trước mặt Thẩm Thanh Hòa, cứ chờ xem, chuyện này không dễ dàng qua đi như vậy đâu.

Thẩm Giáng Niên đứng đó bất động, đối với cái ôm của Lê Thiển, cô không hề có bất kỳ phản ứng nào. Đôi mắt ướt đẫm của Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Hòa, cho đến khi người kia đi đến trước mặt cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Lê Thiển trong lòng thầm oán: Tổ tông ơi, biểu cảm của chị có thể ấm áp lòng người hơn một chút được không? Rõ ràng lo lắng muốn chết, tại sao lại biểu hiện ra ngoài lạnh nhạt như vậy chứ?

Ánh mắt Thẩm Thanh Hòa chạm phải khuôn mặt đầy nước mắt của Thẩm Giáng Niên, trong khoảnh khắc ấy, cô nhíu mày, nghiến răng, rồi gằn từng chữ một: "Lê Thiển, em đưa người đi." Bước chân chỉ khựng lại một chút, rồi định bước qua.

Thân thể đan xen, Thẩm Giáng Niên đột nhiên thoát khỏi vòng tay Lê Thiển, lảo đảo một chút, Thẩm Giáng Niên xoay người nắm lấy tay Thẩm Thanh Hòa, nắm chặt không buông. Thẩm Thanh Hòa không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả thân thể cũng không quay lại, Thẩm Giáng Niên nức nở hỏi: "Thẩm Thanh Hòa, tôi hỏi cô một câu."

Thẩm Giáng Niên nắm tay Thẩm Thanh Hòa, chậm rãi vòng đến trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng khiến đáy lòng Thẩm Giáng Niên có một tia lạnh lẽo, cơ thể cô vẫn còn run rẩy, thậm chí thở cũng khó khăn, cô hít sâu, hai tay nắm chặt tay Thẩm Thanh Hòa, hơi ngẩng đầu hỏi: "Ngoài Nguyễn Duyệt ra, rốt cuộc cô đã phái bao nhiêu người theo dõi tôi?"

Thẩm Thanh Hòa không lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm nhìn người trước mặt với đôi mắt đẫm lệ mơ màng, Thẩm Giáng Niên mím môi, hít hít mũi lắc đầu, "Vấn đề này khó trả lời lắm, đúng không? Vậy tôi đổi câu khác." Thẩm Giáng Niên cảm thấy hơi đứng không vững, dựa vào Thẩm Thanh Hòa, ngẩng đầu hỏi cô: "Người này, là cô phái tới sao?"

Người đàn ông ngã trên mặt đất vẫn run rẩy dữ dội, hoàn toàn không dám nhìn Thẩm Thanh Hòa, Nguyễn Duyệt lạnh mặt đứng sau lưng Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Giáng Niên đợi mãi không thấy hồi âm, khủng hoảng, lo lắng, khổ sở, thất vọng... Quá nhiều cảm xúc khiến cơn giận của cô như ngọn núi lửa sắp phun trào, Thẩm Giáng Niên đột nhiên túm lấy cổ áo Thẩm Thanh Hòa, giận dữ nói: "Thẩm Thanh Hòa, con mẹ côdám làm thì dám nhận, người này rốt cuộc có phải người của cô không?"

Vẻ bình tĩnh như mặt nước của Thẩm Thanh Hòa chẳng khác nào một tấm gương, khiến Thẩm Giáng Niên thấy được sự nực cười của chính mình, cho dù đến bây giờ vẫn tự cho Thẩm Thanh Hòa cơ hội cuối cùng. Sao cô lại buồn cười đến thế? Nếu không phải người của Thẩm Thanh Hòa, cô ấy hoàn toàn có thể phủ nhận; nếu Thẩm Thanh Hòa chỉ phái Nguyễn Duyệt theo dõi cô, hoàn toàn có thể thừa nhận chỉ phái một người... Nếu vậy, Thẩm Giáng Niên đột ngột xoay người, giơ tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, nhanh chóng bước tới giật lấy gậy bóng chày trong tay Thẩm Tuấn Hào, đi đến bên cạnh người đàn ông theo dõi, hỏi Thẩm Thanh Hòa: "Tôi hỏi lại cô một lần, Thẩm Thanh Hòa, hắn có phải người của cô không? Nếu không phải, tôi sẽ đánh gãy chân hắn!" Thẩm Giáng Niên nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi ghét nhất bị theo dõi, ghét nhất những thủ đoạn sau lưng này, cô nói đi, rốt cuộc có phải người của cô không!" Thẩm Giáng Niên chất vấn.

Thẩm Thanh Hòa vẫn im lặng bước về phía cô, Thẩm Giáng Niên gật đầu, khóe mắt còn vương nước mắt cười nói: "Không nói vậy là không phải." Thẩm Giáng Niên đột nhiên vung gậy bóng chày lên, chưa kịp vung xuống đã bị Thẩm Thanh Hòa nắm chặt lấy gậy.

Thẩm Giáng Niên dùng sức cũng không thể thoát ra, đôi mắt đỏ hoe vì khóc căm hận nhìn Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa chậm rãi thở dài một hơi, khóe môi khẽ mở, một lúc sau nói: "Là người của tôi." Nguyễn Duyệt đứng bên cạnh, hai nắm tay siết chặt, căm tức nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất.

Đột nhiên nhận được câu trả lời khẳng định, tim Thẩm Giáng Niên nhói đau, giận quá hóa cười: "Thẩm Thanh Hòa," Thẩm Giáng Niên tốn rất nhiều sức lực mới gọi được tên cô, đau lòng đến khó thở, thất vọng nói: "Mỗi một ngày đã qua, dù ngoài miệng tôi có nói thế nào, tôi cũng chưa từng làm chuyện gì thật sự có lỗi với cô," Thẩm Giáng Niên cười nhạt, nước mắt lại rơi xuống, tự giễu nói: "Nhưng mà hình như tôi thật sự có lỗi với việc cô giám sát tôi phải không? Tôi hẳn là nên làm gì đó với cô, như vậy việc cô ngày ngày giám sát tôi mới có ý nghĩa," nụ cười Thẩm Giáng Niên càng thêm sâu, vừa cười vừa nói: "Cô yên tâm, từ hôm nay trở đi, không, từ giờ phút này trở đi, cô phải cẩn thận với tôi một chút, cô thật sự đã chọc giận tôi rồi."

Thẩm Giáng Niên hừ lạnh: "Tôi sống gần 30 năm, cô là người duy nhất, thật sự chọc giận được tôi." Thẩm Giáng Niên giơ tay vỗ vai Thẩm Thanh Hòa, trào phúng nói: "Tôi hy vọng chúng ta không bao giờ gặp lại, nếu có gặp lại, tôi sẽ nắm lấy mọi cơ hội để sỉ nhục cô, cô nhớ kỹ những lời này của tôi, tôi sẽ khiến cô..." Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, hung hăng nói: "Tôi sẽ hoàn toàn đạp cô xuống dưới chân tôi! Chà đạp mọi tôn nghiêm của cô!" Thẩm Giáng Niên giật tay ra khỏi tay Thẩm Thanh Hòa, đi về phía Thẩm Tuấn Hào, "Thẩm tổng, hôm nay cảm ơn."

Thẩm Giáng Niên đi về phía xe của mình, Lê Thiển nhìn Thẩm Thanh Hòa thật sâu một cái, nói một câu: "Tôi đi trước." Kiều Sanh vẫn luôn nhìn Thẩm Thanh Hòa, "Có cần tôi ở lại không?" Thẩm Thanh Hòa giơ tay vẫy vẫy, ý bảo cô ấy rời đi.

Kiều Sanh xoay người nhìn thoáng qua Thẩm Tuấn Hào, tên này đêm nay chắc chắn sẽ chết rất thảm, Kiều Sanh nổ máy xe rồi đi. Thẩm Thanh Hòa cởi áo khoác ngoài ném mạnh, Nguyễn Duyệt cúi người nhanh chóng bắt lấy, đưa cho người phía sau, rồi đi theo lên.

Thẩm Thanh Hòa tháo nút măng sét áo sơ mi, chậm rãi đi về phía Thẩm Tuấn Hào. Thẩm Tuấn Hào có chút hoảng loạn, lùi lại vài bước, ra lệnh: "Mấy người các ngươi chặn cô ta lại cho tôi." Một đám người xông tới bao vây, Nguyễn Duyệt lạnh lùng nói: "Bây giờ còn không phân rõ ai lớn ai nhỏ sao?"

Đám người kia nhìn nhau không dám nhúc nhích, Nguyễn Duyệt giận dữ nói: "Tôi xem các người rời khỏi nhà họ Thẩm lâu quá rồi, quên mất ai mới là chủ nhân chân chính của nhà họ Thẩm." Nguyễn Duyệt giơ tay vung lên, phía sau cũng tiến lên một nhóm người, đều mặc đồng phục áo khoác dài màu đen, cổ tay áo thêu ba cánh hoa mai trắng, không nhiều không ít vừa đúng ba cánh. Trong đám người vang lên tiếng xôn xao, "Không phải nói Hoa Mai Đường đã bị giải tán rồi sao?" Có người nhỏ giọng nói, rõ ràng mang theo vẻ sợ hãi, có người tiếp lời: "Mẹ nó, chúng ta bị lừa rồi." Vừa nói, đã có người bắt đầu né tránh sang một bên.

Thẩm Thanh Hòa đã xắn tay áo lên, ngay cả nếp gấp cũng phẳng phiu chỉnh tề, người của cô đã tiến đến bên cạnh Thẩm Tuấn Hào. Bên cạnh Thẩm Tuấn Hào cuối cùng chỉ còn lại bốn người, Thẩm Tuấn Hào đã không còn đường lui, xe và người đều bị người của Thẩm Thanh Hòa bao vây.

Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng nói: "Thẩm Tuấn Hào, tôi không muốn làm tổn thương người vô tội, anh không phải vẫn luôn không phục tôi sao? Bây giờ tôi cho anh một cơ hội đấu một mình." Trên mặt Thẩm Thanh Hòa hiện lên một tia cười, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lẽo, "Nếu thua, tự anh nghĩ xem nên biểu đạt thành ý cuối cùng với tôi như thế nào, đương nhiên," Thẩm Thanh Hòa chế giễu, "Anh thắng, tôi có thể đáp ứng anh một điều kiện, bất cứ điều kiện gì tùy anh đề ra." Thẩm Thanh Hòa tiến lên một bước, cười đến đột nhiên dịu dàng, "Muốn thử một lần không?"

Bốn gã đàn ông vạm vỡ đồng thời quay đầu nhìn Thẩm Tuấn Hào, tay trái anh ta nắm chặt thành quyền, rõ ràng là giận đến cực điểm, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, không biết có phải vì quá sợ hãi những chuyện sắp xảy ra hay không. Thẩm Thanh Hòa xoa xoa hai tay, vận động gân cốt, cười nói: "Tôi đã lâu không động tay, anh không thấy rõ là sẽ thua sao, thật sự không muốn thử một lần?" Thẩm Thanh Hòa bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, "Anh là trưởng bối, tôi nhường anh, anh có thể dùng gậy bóng chày trong tay làm vũ khí." Đây quả thực là một sự chế giễu lớn.

Thẩm Tuấn Hào giận dữ trừng mắt Thẩm Thanh Hòa, tay phải nắm chặt gậy bóng chày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Thanh Hòa, cô đừng kiêu ngạo, cô nợ tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại."

Thẩm Thanh Hòa cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: "Còn cái gì mà sớm muộn gì nữa, chính là bây giờ đấy, vừa rồi tôi đã cho anh cơ hội rồi, anh không dám nói, vậy bây giờ tôi nói cho anh biết," nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Hòa biến mất, lạnh như băng sương, "Hôm nay, tôi phải cho anh biết, làm những chuyện không nên làm, là phải trả giá đắt." Thẩm Thanh Hòa chậm rãi bước tới, bốn gã đàn ông vạm vỡ thỉnh thoảng nhìn Thẩm Tuấn Hào, không biết ý anh ta thế nào, "Chặn cô ta lại!" Thẩm Tuấn Hào thật sự là sợ Thẩm Thanh Hòa, phát điên lên không muốn sống nữa.

"Cản lại cho tôi, tôi xem ai dám động thủ." Nguyễn Duyệt quát, lời vừa dứt, bốn người mặc áo màu đen đã nhảy vọt tới trước mặt, Thẩm Thanh Hòa đi thẳng về hướng Thẩm Tuấn Hào.

Thẩm Tuấn Hào vung gậy bóng chày chém xuống, Thẩm Thanh Hòa nghiêng người tránh thoát, xoay người nhấc chân đá thẳng vào gậy bóng chày trong tay Thẩm Tuấn Hào. Tay Thẩm Tuấn Hào đau nhức lùi lại mấy bước, Thẩm Thanh Hòa nhảy tới liên tiếp tung ra những cú đá, Thẩm Tuấn Hào ngã xuống đất, lộn một vòng nhặt lấy gậy bóng chày rồi lại đứng dậy, vung gậy về phía Thẩm Thanh Hòa.

Kiều Sanh nói là dẫn người chuẩn bị rời đi, nhưng không lái xe đi quá xa, cô đã dừng lại. Chẳng mấy chốc, nhận được tin nhắn của Lê Thiển: [Sanh Ca, Ca đừng đi, kẻo Thẩm Thanh Hòa bị bất lợi.]

Kiều Sanh: [Nếu không phải đánh hội đồng, khả năng Thẩm Thanh Hòa gặp chuyện rất nhỏ.]

Lê Thiển: [Thẩm Thanh Hòa ốm yếu thế kia, cái thân thể nhỏ bé đó chịu sao nổi đòn.]

Kiều Sanh: [Em thật là không hiểu biết gì về chị ấy, chị ấy có học võ đấy.]

Lê Thiển: [??? Thật hay giả? Chị ấy biết đánh nhau á?]

Kiều Sanh: [Thẩm Duyệt từng thấy rồi, một mình chị ấy đánh năm người, ba người trọng thương, hai người...]

Lê Thiển: [Hai người làm sao?]

Kiều Sanh: [Hai người bị tàn tật nhẹ.]

Lê Thiển: [Á đù, Ca nói thế làm em muốn quay lại xem ghê, xem chị ấy có đánh bay Thẩm Tuấn Hào không? Dám làm bạn thân em khóc, emtức chết đi được!]

Kiều Sanh cố ý nói: [Bạn thân em không phải bị Thẩm Thanh Hòa làm khóc sao?]

Lê Thiển: [Mắt Ca mù à.]

Kiều Sanh: [Không đùa nữa, Ca thật ra không đi xa lắm, không phải lo lắng Thẩm Thanh Hòa có chuyện, Ca lo lắng Thẩm Thanh Hòa đánh người gần chết thôi.]

Lê Thiển: [Đìu, ngầu vậy sao? Ca mau quay lại đây, quay video cho em xem.]

Kiều Sanh: [Em xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.]

Lê Thiển: [Mau đi mau đi.]

Kiều Sanh lái xe quay lại một đoạn, một mình lẻn trở lại, còn chưa tới gần đã thấy đám người vẫn chưa tan. Nhưng sao lại không có động tĩnh gì? Kiều Sanh dựng tai lên, khẽ tiến lại gần, cái chỗ này cũng hẻo lánh quá, không đến trước mặt thì chẳng nhìn thấy gì. Chờ Kiều Sanh vòng ra phía trước, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh hãi, đệt!

=================

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com