Chịu Thiệt Là Phúc

Chương 6



07 

 

Còn hơn mười ngày nữa là đến ngày cưới của Vương Đống, ba tôi đã gọi điện liên tục như đòi mạng, bắt tôi về nhà ngay lập tức. 

 

"Con mau về đi! Chuyện lớn rồi! Con dâu tương lai của Vương Đống – cái đứa trọng giàu khinh nghèo đó – bây giờ đang làm ầm lên đòi hủy hôn đây!" 

 

Hủy hôn sao được! 

 

Tôi còn chờ đến ngày cưới để xem bọn họ bị nghiệp quật cơ mà! 

 

Tôi hỏa tốc chạy về nhà ăn dưa hóng chuyện. 

 

Hóa ra là do Vương Lệ gây tai nạn rồi bỏ trốn ra nước ngoài, đến giờ vẫn chưa về. 

 

Cơ quan chức năng chỉ có thể truy cứu trách nhiệm của chủ xe, nên Vương Đống bị cưỡng chế nộp năm trăm nghìn tệ tiền bồi thường. 

 

Đáng sợ nhất là… 

 

Xe của anh ta không mua bảo hiểm. 

 

Chi phí chữa trị cho nạn nhân đã lên đến bốn trăm tám mươi nghìn. 

 

Gia đình nạn nhân ngày nào cũng kéo đến nhà Vương Đống căng băng rôn, khóc lóc om sòm. 

 

Không chỉ thế, họ còn đưa vụ việc lên mạng, tố cáo "chủ xe Mercedes tông người rồi chối bỏ trách nhiệm", khiến Vương Đống bị dân mạng truy lùng, thậm chí còn nhận được d.a.o lam và thư đe dọa. 

 

Cả hàng xóm láng giềng cũng bàn tán xôn xao. 

 

Vương Đống bất đắc dĩ phải chuyển tiền bồi thường. 

 

Nhưng số tiền đó vốn dĩ là sính lễ dành cho vợ sắp cưới của anh ta. 

 

Bây giờ không có sính lễ, nhà gái đương nhiên không chịu, lập tức đòi hủy hôn. 

 

Kiếp trước, vì muốn dỗ dành gia đình nạn nhân, tôi đã tự mình gánh hết trách nhiệm, chủ động trả trước toàn bộ khoản tiền. 

 

Vậy nên lúc này, Vương Lệ đã lén lút quay về, sống yên ổn như chưa có gì xảy ra. 

 

Còn Vương Đống và vợ, không bị liên lụy, tất nhiên sẽ sống hạnh phúc, tình cảm ngọt ngào. 

 

Nhưng hiện tại, vì tôi rút tay ra khỏi vũng lầy này, hiệu ứng cánh bướm đã xảy ra. 

 

Tôi bốc một nắm hạt dưa, ngồi lên chiếc ghế đẩu nhỏ, thong thả nghe bọn họ khóc lóc kể khổ.

 

"Chú hai! Chú phải chịu toàn bộ trách nhiệm chuyện này! Nếu không phải chú đưa chìa khóa xe cho Vương Lệ, thì làm sao cháu lại rơi vào tình cảnh này?!" 

 

Vương Đống tức đến mắt đỏ ngầu, hận không thể ăn tươi nuốt sống ba tôi. 

 

Bác gái thì vừa khóc vừa gào. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

"Nhà họ Vương chỉ có Đống Đống là con trai duy nhất, bây giờ sắp cưới vợ lại bị hủy hôn, không chỉ có Đống Đống không ngẩng đầu lên nổi, mà tất cả mọi người trong căn phòng này đều sẽ bị thiên hạ chỉ trích! Đúng là nghiệp quật mà!" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Có nhân thì có quả, quả báo của các người, chính là tôi! 

 

Tôi cười thầm trong bụng. 

 

Chuyện này quá lớn, hình tượng "người tốt" của ba tôi cũng chính thức sụp đổ. 

 

Ông gấp đến mức nhảy dựng lên, bắt đầu kể lể những "công lao" mà bao năm qua ông đã "hi sinh" vì cái gia đình này. 

 

Đồng thời, ông mắng chửi nhà bác cả là đồ vong ơn bội nghĩa. 

 

Bác gái cũng xé bỏ lớp mặt nạ, hoàn toàn trở mặt. 

 

"Vương Kiến Quốc! Ông suốt ngày giả vờ làm người tốt, ông tưởng ông lừa được ai?! Tôi thấy chính ông mới là người vô đạo đức nhất!" 

 

"Ông hại cả hai đứa con nhà tôi! Hôm nay tôi phải liều mạng với ông!" 

 

Vừa nói, bác gái lao đến, móng tay sắc nhọn cào thẳng vào người ba tôi. 

 

Ba tôi vừa trốn tránh đòn tấn công, vừa gào lên đầy căm phẫn. 

 

"Tôi đối xử với các người tốt như vậy, bao nhiêu năm qua, con bé Hân đã chịu bao nhiêu thiệt thòi vì cái nhà này!" 

 

"Các người chẳng những không biết ơn, mà còn nghĩ về tôi như vậy ư?!" 

 

Bác gái xé rách lớp đạo đức giả cuối cùng, bác cả cũng xắn tay áo lên, lao vào đánh nhau với ba tôi. 

 

Cả căn nhà loạn thành một mớ hỗn độn. 

 

Chỉ có một mình tôi, lặng lẽ cười lạnh. 

 

Kiếp này, không một ai có thể thoát! 

 

Tôi kéo Vương Đống vào phòng, anh ta lập tức cằn nhằn không ngớt. 

 

"Bây giờ anh không dám ra đường, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ! Người gây tai nạn đâu phải anh, vậy mà bây giờ ai cũng đổ tội lên đầu anh!" 

 

"Giờ ngay cả vợ cũng bỏ đi, anh thật sự sống không nổi nữa!" 

 

Tôi tỏ vẻ cảm thông sâu sắc, nhưng cũng không quên nhắc nhở anh ta về kẻ chủ mưu thực sự. 

 

"Tất cả là tại Vương Lệ! Nếu cô ta không lái xe bất cẩn, thì đã chẳng xảy ra chuyện này." 

 

"Bắt buộc phải để cô ta và ba em chia đôi khoản tiền này! Hiện tại có rất nhiều cách kiếm tiền. Em còn nghe đồng nghiệp nói, chỉ cần dùng ảnh chụp giấy tờ tùy thân, là có thể vay được vài trăm triệu đấy." 

 

Mắt Vương Đống lập tức sáng rực lên.

 

"Vay tiền! Vậy để bọn họ vay tiền giúp anh!" 

 

Tôi không hề nhắc đến chuyện vay tiền.