Chờ Anh Trở Lại

Chương 10



Bà nhìn chằm chằm vào một góc nhà, rồi bật cười khanh khách, không rõ vì điều gì.

Cha dượng nổi điên, túm lấy cổ áo bà, vung tay tát một cái nảy lửa.

“Mày còn cười được à? Nếu không phải đứa con gái xui xẻo của mày bị đẩy một cái đã chết, tụi tao đâu phải sống khổ thế này?!”

Cạnh bên, Ngô Chương đang ngồi ăn cơm như không có gì xảy ra.

Dửng dưng. Vô cảm. Như thể đây là thói quen.

Mẹ tôi la hét vì đau đớn, nhưng thằng con trai bà nuôi nấng từ bé, nâng như trứng, thậm chí không thèm nhấc tay kéo bà một cái.

Cha dượng lại đá thêm vài cú rồi mới mệt mỏi ngồi xuống bàn, mở chai rượu, tu ừng ực như nước lọc.

Mẹ tôi loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đến gần bếp.

Bà lặng lẽ giấu một con d.a.o làm bếp hoen gỉ sau lưng.

Giọng bà nhỏ như gió thoảng:

“Doanh Doanh không còn nữa rồi… tôi không còn con gái…”

Gương mặt bà ấy… tôi không phân biệt được là đang cười hay đang khóc.

Khi cha dượng vừa đặt chai rượu xuống, lao đến lần nữa bà cầm d.a.o đ.â.m thẳng vào bụng ông ta.

Sau đó… rút d.a.o ra, đ.â.m thêm một nhát.

Người đàn ông đã nắm quyền đánh đập bà suốt nửa đời người, cuối cùng gục xuống ngay trước mặt bà.

Khóe mắt bà vấy máu, ánh nhìn loang đỏ như ánh hoàng hôn đẫm máu.

Bà chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Ngô Chương.

Ánh mắt bà… lạnh đi từng tấc.

Ngô Chương bắt đầu run lẩy bẩy.

“Mẹ… mẹ g.i.ế.c người rồi… mẹ g.i.ế.c ba rồi…”

Bà cười nhạt:

“Con chẳng phải cũng g.i.ế.c người sao?”

“Con g.i.ế.c chị con mà!”

Ngô Chương chưa kịp chạy xa, đã bị một nhát c.h.é.m xé rách lưng.

Cảnh vật trước mắt hắn đỏ lòm trong làn sương máu, tất cả đều nhòe nhoẹt, méo mó.

Tôi nghe thấy mẹ tôi chất vấn hắn, giọng khản đặc:

“Khi cha con đánh mẹ, sao con không mở miệng lấy một lần?”

“Mẹ đối xử với con tốt như thế, sao con lại hóa thành thứ sói mắt trắng thế hả?”

“Chị con luôn biết bảo vệ mẹ, chị ấy tốt như vậy… Là con g.i.ế.c nó!”

Bà cứ lặp đi lặp lại:

“Là con g.i.ế.c nó… Con g.i.ế.c nó…”

Như thể cứ nói mãi như vậy, nó sẽ thành sự thật.

Tôi khẽ hỏi:

“Thật vậy sao?”

Bàn tay bà run lên, động tác đột nhiên khựng lại giống như bà vừa nghe thấy tôi.

Ngô Chương ngã vật xuống đất, thoi thóp, chỉ còn một hơi thở cuối cùng.

Giọng hắn yếu ớt vang lên:

“Mẹ… đừng mà…”

Đó cũng chính là câu nói cuối cùng… giống hệt như tôi đã từng van xin.

Hôm ấy, sau khi tôi bất tỉnh vì cú va đập vào bàn đá, Ngô Chương đã không đụng chạm gì thêm đến tôi.

Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi đến.

Bà giúp con trai mình "xử lý hiện trường".

Từ trong túi, bà lôi ra cuộn màng bọc thực phẩm, từng lớp từng lớp quấn lấy t.h.i t.h.ể tôi.

Chỉ đến khi bà quấn đến cổ, siết lấy hơi thở của tôi, tôi mới bừng tỉnh ánh mắt chạm phải ánh nhìn lạnh băng của chính mẹ mình.

Bà ta giật mình hét lên, buông tay.

Đầu tôi lại đập mạnh xuống nền đất.

Mẹ ơi… đừng g.i.ế.c con…



Mẹ tôi ngừng lại.

Ngô Chương đã bị bà c.h.é.m đến mức không còn hình dạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà ném con d.a.o rỉ sét xuống sàn, cơ thể run rẩy như vừa tỉnh khỏi một cơn mê.

“Không phải mẹ… không phải mẹ…”

“Doanh Doanh, mẹ đã báo thù cho con rồi…”

“Tha thứ cho mẹ… đừng hận mẹ mà…”

Làm là làm.

Không phải tội lỗi nào cũng có thể chuộc.

Tôi đứng lặng trong góc, nhìn bà quỳ trong vũng máu, đôi mắt trống rỗng, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Chính mẹ. Mẹ đã g.i.ế.c con. Từ đầu đến cuối, đều là mẹ.”

“Con hận mẹ. Cả đời này… sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.”

Cảnh sát đến rất nhanh.

Trong căn nhà cấp bốn mục nát ấy, họ tìm thấy ba thi thể.

Cơn mưa cuối cùng cũng ngớt.

Mọi vết bẩn, tội lỗi… đều bị nước cuốn trôi.

Hoàng hôn được gió chiều gạt ra, ánh trăng thanh tịnh phủ xuống núi và biển.

Và rồi…

Linh hồn tôi tan vào trong gió.

Tôi vẫn chưa kịp nói lời tạm biệt với Phó Minh.

Có lẽ… anh là người duy nhất trên thế gian này từng thật sự quan tâm đến tôi.

Thật đáng tiếc.

Tôi mặc một chiếc váy trắng, lặng lẽ bước đi trên một con đường trắng xoá, mờ sương.

Bỗng nhiên, vạt váy bị thứ gì đó níu lại.

Tôi cúi đầu nhìn là một chú mèo nhỏ đen nhánh… là Mèo Mun.

Tôi khom người, ôm nó vào lòng, khẽ thở dài:

“Sao con lại đến đây? Con vẫn còn là em bé mà.”

“Con đến để ở bên mẹ nè.”

Tôi nghe thấy nó nói. Giọng nói ngây thơ, non nớt như tiếng trẻ con:

“Thế… còn ba con?”

Mèo Mun chớp mắt:

“Ba á?”

“Con bị bệnh, ba buồn lắm, khóc ghê luôn á.”

“Nhưng con bảo ba là con đi theo mẹ rồi, thế là ba đỡ buồn hơn một chút.”

Nó dụi đầu vào lòng tôi, giọng kể nhỏ xíu, dịu dàng:

Nó nói, nó hay nằm trên đùi Phó Minh, cùng anh nhìn hoàng hôn chìm xuống sau núi.

Mỗi sáng sớm, anh lại băng qua lớp sương mù mờ ảo, bước lên năm ngàn bậc đá, để cầu nguyện.

Lúc đầu, anh ước được gặp lại tôi dù chỉ là trong mơ.

Về sau, anh đổi lại:

Anh cầu mong tôi, ở kiếp sau… có thể được sống trong một gia đình hạnh phúc.



Tại phòng cấp cứu của bệnh viện thú y.

Phó Minh một thân tiều tụy không chút huyết sắc vuốt nhẹ đầu Mèo Mun, khẽ nói:

“Ba tham lam quá rồi đúng không? Ước nhiều vậy… có khi chả ước cái nào thành.”

“Nếu con gặp mẹ… nói mẹ đợi ba một chút thôi được không?”

“Ba sẽ theo sau nhanh thôi”

“Kiếp sau… hãy để ba bảo vệ mẹ.”

Đột nhiên, tôi nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.

Tôi ôm Mèo Mun, quay đầu lại.

Là anh.

Anh nói:

“Xin lỗi. Từ giờ… anh sẽ không để em phải đợi anh nữa.”



__Hoàn__


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com