Chờ Anh Trở Lại
“Anh nói bằng cái giọng lạnh nhạt như thế... thì làm sao em cảm động nổi?”
Chẳng hiểu sao, n.g.ự.c tôi bỗng nhói lên một chút.
Tôi từng nghĩ không biết bao nhiêu lần:
Nếu một ngày Phó Minh phát hiện ra tôi đã chết… anh sẽ đau lòng không?
Mà nếu có đau lòng… liệu sẽ kéo dài bao lâu?
Mèo Mun ngậm món đồ chơi trong miệng, nghiêng đầu nhìn tôi như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi cúi đầu nói khẽ với nó:
“Thôi bỏ đi.”
Giờ đã rất khuya rồi.
Nếu bây giờ anh phát hiện ra xác tôi…
Chắc sẽ bị doạ đến mức mất ngủ luôn mất.
Tối hôm đó, Phó Minh mất ngủ.
Anh liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không có tin nhắn phản hồi.
Trằn trọc một lúc, anh ra ban công, châm một điếu thuốc.
Khói trắng cuộn lên từ kẽ tay anh.
Tôi đứng nhìn anh, giọng lạnh lẽo vang lên:
“Phó Minh, tôi c.h.ế.t rồi, trở thành nữ quỷ rồi, thành oan hồn. Anh đừng mơ ngủ yên mỗi đêm nữa…”
Gió đêm lành lạnh lướt qua. Khói thuốc mỏng tang quẩn quanh chân mày, đôi mắt lạnh lùng của anh, rồi từ từ tan biến.
Anh ngước mắt lên, ánh nhìn xuyên qua linh hồn tôi, hướng về một nơi xa xăm nào đó.
Tôi đứng ngay trước mặt anh nhưng anh lại chẳng hề thấy.
Cứ thế, anh lặng lẽ nhìn vào màn đêm rất lâu.
Chỉ đến khi tàn thuốc cháy rụi, chạm đến ngón tay, làm anh bỏng rát, anh mới bừng tỉnh, dụi tắt điếu thuốc.
Rồi… anh mở cửa phòng tôi.
Tôi vội vàng theo sau anh bước vào.
Và rồi… anh ngã người nằm thẳng lên giường tôi, ngủ thiếp đi.
Ngay bên dưới chỗ anh nằm, là nơi tôi bị giấu xác.
Tôi đã c.h.ế.t hơn hai mươi bốn tiếng.
Làn da tái nhợt bắt đầu xuất hiện những mảng bầm tím kỳ dị.
Tôi nhắm mắt lại, cảm giác như vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác nghẹt thở khi bị màng bọc thực phẩm bịt kín miệng mũi.
Trong cơn mơ màng, hình ảnh trước khi c.h.ế.t lại ùa về.
Tôi nằm rạp dưới sàn, khó nhọc mở mắt nhìn về phía trước.
Sau đầu đau buốt như bị đập mạnh, m.á.u chảy không ngừng.
Tầm nhìn của tôi bị nhuộm bởi lớp sương mù màu đỏ mơ hồ, méo mó.
Tôi nghe thấy một giọng người run rẩy qua điện thoại:
“Tôi… tôi hình như đã g.i.ế.c người rồi… phải làm sao đây… tôi không muốn ngồi tù…”
Tôi cứ nghĩ người đó đang gọi xe cấp cứu.
Tôi chưa từng làm điều xấu, vì sao lại c.h.ế.t như vậy?
“Mày là ai?”
“Tại sao lại g.i.ế.c tao?”
Cơn đau quặn thắt khiến tôi không thể thốt ra lấy một âm thanh. Cả thế giới chìm vào im lặng.
Yên tĩnh đến nỗi… tôi có thể nghe thấy nhịp tim mình ngừng đập, và tiếng thở cuối cùng tắt lịm.
Ánh trăng len qua tán cây ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng hắt vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tất cả vết m.á.u trong phòng… đã bị lau sạch.
Phó Minh ngủ rất say.
Tôi nghe rõ tiếng thở đều đặn, mỏng manh của anh.
Sáng hôm sau, khi Phó Minh tỉnh dậy, anh không phát hiện ra điều gì bất thường.
Anh gọi điện cho trợ lý:
“Điều tra giúp tôi xem Hứa Nghênh đang công tác ở đâu. Mua giúp tôi một vé máy bay đến đó luôn”
“Vâng, tổng Phó.”
Giọng trợ lý có chút tò mò:
“Cô Hứa không chia tay với ngài nữa à?”
Phó Minh cúi đầu nhìn Mèo Mun đang dụi dụi vào ống quần mình, khóe môi cong nhẹ:
“Không. Chỉ là... tôi đã nghĩ thông một vài chuyện.”
Cúp máy, anh bắt đầu dọn hộp vệ sinh cho mèo, thêm đồ ăn và nước cho Mèo Mun.
Những việc này xưa nay anh chưa từng làm.
Thậm chí, khi mũi ướt của Mèo Mun khẽ chạm vào tay anh, anh cũng không giận dữ ngược lại, còn đưa tay xoa đầu nó.
Hôm nay, anh ấy... thật khác.
Khi trợ lý gọi lại, anh đang ở trong phòng, thu dọn hành lý.
“Phó tổng, người của công ty cô Hứa nói rằng cô ấy không hề đi công tác. Hiện tại họ cũng không thể liên lạc được với cô ấy.”
Anh thoáng sững người:
“Cậu nói gì cơ?”
“Cô Hứa không để lại thông tin người nhà. Đồng nghiệp tìm không được nên đã báo cảnh sát rồi.”
Ngón tay anh bất giác siết chặt. Gân xanh hằn lên mu bàn tay.
Một lúc lâu sau, anh mới cất tiếng, giọng khàn khàn:
“Tôi tưởng… cô ấy chỉ là đang không muốn để ý đến tôi nữa…”
Anh cuối cùng cũng nhận ra tôi đã gặp chuyện.
Anh cúp máy, bắt đầu lật tung danh bạ điện thoại.
Ngón tay run rẩy bấm gọi cho người bạn chí cốt từ nhỏ Mục Hiên.
“Giúp tôi tìm một người. Cô ấy… có vẻ đã mất tích rồi. Cô ấy tên là Hứa Nghênh.”
“Cô ấy là… bạn gái của tôi.”
Bạn gái.
Một danh xưng xa lạ đến khó tin.
Chắc ngay cả khi nói ra, anh cũng thấy kỳ lạ nhỉ?
Tôi đứng nhìn anh với vẻ mặt vô cảm, rồi chợt nhớ ra...
Trước kia, tôi cố gắng làm việc đến điên cuồng, nỗ lực bò lên trên từng chút một cũng chỉ vì muốn được đến gần anh hơn.
Tôi từng hy vọng, khi đứng bên cạnh anh, có một ngày anh sẽ giới thiệu tôi với người khác:
“Đây là bạn gái tôi.”
Nhưng...
Đã quá muộn rồi.
Tôi nhìn anh, nhẹ giọng nói:
“Phó Minh… mọi thứ đã quá muộn.”
Thêm một ngày nữa lại trôi qua.
Sau khi biết tôi mất tích, ánh mắt Phó Minh thoáng hoảng loạn, nhưng rất nhanh… lại trở nên lạnh lẽo.
Anh cúi đầu ngồi trong phòng khách, nghe điện thoại của Mục Hiên.
Có người nói đã nhìn thấy tôi kéo vali lên một chiếc xe rồi từ đó, không còn bất kỳ tin tức nào.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com