Chờ Đến Mùa Hoa Rơi Gặp Người

Chương 12



Năm thứ ba tình nguyện ở Tân Cương, dưới sự dẫn dắt của Phương Dật Phàm, cô mới có dịp đặt chân đến cao nguyên Pamir, cũng không ít lần bị cảnh sắc thiên nhiên nơi đây làm cho say đắm.

 

Bên bờ suối hồ, Phương Dật Phàm ôm chặt cô vào lòng như thể muốn khắc ghi hình bóng cô vào tận xương tủy.

 

Tết Nguyên đán sắp đến, Hướng Vãn dự định về quê.

 

Nhưng đúng lúc đó, hiệu trưởng cũ của trường đột nhiên lâm bệnh nặng, để lại đứa cháu trai chỉ mới chín tuổi, không người thân thích.

 

Gần như không do dự, Hướng Vãn quyết định đưa cậu bé về quê cùng đón Tết.

 

Tiễn trưởng thôn đi, ngôi trường phút chốc trở thành một thị trấn hoang vắng.

 

Khi máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Hàng Châu, họ bất ngờ gặp một nhóm phóng viên của đài truyền hình quốc gia.

 

Sau khi nhận ra Hướng Vãn, họ lập tức mời cô tham gia một buổi phỏng vấn.

 

Đặc biệt là khi thấy cậu bé Tân Cương đứng bên cạnh cô, mặc quần áo và giày mới, nói thứ tiếng phổ thông còn chưa trôi chảy, các phóng viên càng thêm nhiệt tình thuyết phục cô nhận lời.

 

Thế nhưng Hướng Vãn lại đưa ra một yêu cầu:

 

“Có thể để đến sau Tết rồi cùng bay sang Kashgar để phỏng vấn không? Như vậy mới có ý nghĩa hơn.”

 

Phương Dật Phàm ngay lập tức lên tiếng:

 

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí đi lại cho mọi người.”

 

Sau khi trao đổi số điện thoại, Hướng Vãn dẫn Phương Dật Phàm về nhà ra mắt cha cô.

 

Khi biết con gái mình đang quen Phương Dật Phàm, cha Hướng Vãn vui mừng uống thêm mấy ly rượu.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Trong cơn say, ông nắm lấy tay cô, đau lòng nói:

 

“Trước đây con ở bên Tiểu Giang, ba cứ ngỡ con thực sự vui vẻ nhưng rồi bao nhiêu chuyện xảy ra, ba lại chẳng thể giúp con được gì. Giờ có Tiểu Phương rồi, vậy là tốt rồi, thằng bé là một người tốt. Còn về Tiểu Giang… Con à, nó không phải người dành cho con. Nhưng giờ nó cũng không còn nữa, trách móc hay oán hận gì, ba cũng chẳng nói ra được. Những ngày tháng sau này, vẫn phải trông vào chính con thôi.”

 

Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ bùng nổ rồi nhanh chóng tan biến.

 

Tiểu Diệp Lực Giang tò mò nép vào cửa sổ, chăm chú nhìn thế giới xa lạ trước mắt.

 

Cả kỳ nghỉ Tết, đi đâu Hướng Vãn cũng dẫn theo cậu bé, Phương Dật Phàm cũng cùng cô đưa cậu đi chơi khắp nơi.

 

Ở một nơi xa xôi, Hoàng Thi Kỳ, người đang chịu án tù, không biết bằng cách nào lại biết được tin Giang Dã đã qua đời.

 

Cô ta sụp đổ òa khóc nhưng ở nơi bốn bức tường giam cầm này, cô ta chẳng thể làm gì cả.

 

Chỉ có thể gửi cho Hướng Vãn một bức thư sám hối thật dài.

 

Nhưng đến khi thư gửi đến, Hướng Vãn và Phương Dật Phàm đã quay lại Kashgar, mang theo cả nhóm phóng viên từng hẹn trước.

 

Phương Dật Phàm đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, dẫn họ đi khắp Bắc Cương Nam Cương, sau đó trở về trường để thực hiện buổi phỏng vấn với Hướng Vãn.

 

Nhưng cô quá bận rộn, mỗi ngày đều lo toan chuyện ở trường học.

 

May mắn thay, nhóm phóng viên rất thông cảm, phối hợp theo lịch trình của cô để hoàn thành bài phỏng vấn.

 

Nhân tiện, họ cũng phỏng vấn Tiểu Diệp Lực Giang. Khi biết được hoàn cảnh của cậu bé, ai nấy đều không khỏi xúc động xót xa.

 

Tiễn nhóm phóng viên rời đi, Kashgar bước vào mùa mưa triền miên.

 

Tuyết trên dãy núi còn chưa tan hết, mưa bão lại dồn dập kéo đến.

 

Trường học phải tạm thời đóng cửa nhiều lần.

 

Hướng Vãn lo lắng nắm chặt cánh tay Phương Dật Phàm:

 

“Những đứa trẻ sáng nay ra ngoài vẫn chưa về sao?”

 

Tổ chức từ thiện cùng hai giáo viên tình nguyện đã đưa một nhóm học sinh đi từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa thấy về.

 

Phương Dật Phàm gọi rất nhiều cuộc điện thoại, bên kia đều trả lời rằng họ đã lên đường về từ lâu.

 

Nhưng chờ mãi vẫn không thấy xe đâu.

 

Nửa tiếng sau, Hướng Vãn không thể kiên nhẫn được nữa.

 

Cô giật lấy chìa khóa xe trong tay Phương Dật Phàm rồi lao thẳng ra màn mưa xối xả.

 

Phương Dật Phàm vội vàng đuổi theo.

 

“Hướng Vãn! Mưa to thế này, em lao ra ngoài tìm người sẽ rất nguy hiểm! Em có thể bớt bốc đồng được không?”

 

Anh giữ chặt vô lăng, ngăn cô lại nhưng cô không để tâm đến điều đó, dùng hết sức đẩy anh ra.

 

“Quãng đường chỉ mất một tiếng chạy xe, vậy mà họ đã đi bốn tiếng rồi! Phương Dật Phàm, 12 đứa trẻ, 2 thầy cô giáo, 14 gia đình... Em không dám tưởng tượng nếu có chuyện gì xảy ra, những bậc cha mẹ ấy sẽ đau đớn đến nhường nào!”

 

Nghe đến đây, Phương Dật Phàm lập tức ôm chặt lấy Hướng Vãn, đặt cô vào ghế phụ, thậm chí còn mặc áo phao cứu sinh cho cả hai, trên xe cũng chất đầy vật dụng cứu hộ.

 

Chiếc xe địa hình màu đen lao vút đi như một thanh kiếm sắc, xuyên thẳng vào màn đêm đen đặc.

 

Chạy đến gần chân núi, Hướng Vãn mới lờ mờ nhìn thấy chiếc xe của tổ chức từ thiện.

 

Cô run rẩy lao ra khỏi xe, chạy đến kiểm tra những đứa trẻ và các thầy cô trên xe. Khi thấy mọi người đều an toàn, sợi dây căng trong lòng cô mới tạm thời lỏng ra.

 

Sau đó, cô quay lại hỏi tài xế:

 

“Xe bị làm sao vậy?”

 

Tài xế thở dài đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Xe bị hỏng động cơ, không thể tiếp tục chạy. Hơn nữa, mưa quá lớn, không có tín hiệu điện thoại, chúng tôi không thể gọi cứu hộ.”

 

Phương Dật Phàm lập tức lấy dây kéo từ cốp sau, móc vào xe buýt rồi dùng sức mạnh của xe địa hình để kéo chiếc xe bị hỏng ra khỏi vùng nguy hiểm.

 

Quẹo qua mấy khúc cua, cuối cùng họ cũng gặp được một xưởng sửa xe.

 

Khó khăn lắm mới năn nỉ được chủ xưởng sửa xong, thế nhưng trời lại đổ mưa to hơn.

 

Bọn trẻ trên xe đều đói đến mức không chịu nổi, Hướng Vãn tìm được chút lương thực để chia cho mọi người.

 

Phương Dật Phàm quyết định chờ mưa nhỏ lại rồi mới tiếp tục lên đường.

 

Hướng Vãn lạnh đến run rẩy, nép vào lòng anh:

 

“Cũng may là có anh, có anh bên cạnh, dường như chuyện gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa.”

 

Anh mỉm cười, ôm cô chặt hơn:

 

“Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”

 

Đến nửa đêm, Hướng Vãn đã nhận được rất nhiều cuộc gọi từ phụ huynh, ai nấy đều lo lắng hỏi thăm tình hình con cái.

 

Thấy trời đã bớt mưa, hai chiếc xe bắt đầu khởi hành trở về.

 

Nhưng đúng vào thời khắc đó, đất đá trên núi bị mưa xối mạnh bắt đầu lỏng ra, hàng loạt tảng đá lớn lăn xuống đường.

 

Phương Dật Phàm không dám chậm trễ, lập tức tăng tốc.

 

Thế nhưng vẫn có một tảng đá rơi trúng phía sau xe anh, kéo theo cả chiếc xe chở bọn trẻ cũng bị va phải.

 

“Hướng Vãn! Cố lên! Chúng ta không thể đi tiếp nữa! Quá nguy hiểm, phải lập tức xuống xe!”

 

Dù đầu óc Phương Dật Phàm choáng váng, vẫn cố hết sức đạp phanh, nhanh chóng hướng dẫn bọn trẻ di chuyển ra một bãi đất trống.

 

May mà trên xe còn rất nhiều áo mưa.

 

Sau khi lo liệu ổn thỏa cho mọi người, Phương Dật Phàm quay sang Hướng Vãn, cất giọng đầy nghiêm túc:

 

“Hướng Vãn! Nếu tối nay chúng ta vượt qua được chuyện này, em đừng từ chối anh nữa! Anh đã ba mươi tuổi rồi, nếu còn đợi nữa thì già mất! Chúng ta về nhà rồi kết hôn đi!”

 

Dứt lời, anh tháo chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền cổ xuống, lồng vào tay cô.

 

“Tạm thời đánh dấu trước, ngày mai để lũ nhóc trong trường chứng kiến rồi chúc phúc cho chúng ta!”

 

Hướng Vãn nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trên ngón tay mình, đôi mắt đỏ hoe.

 

Cô chủ động tiến lại gần, đặt lên môi Phương Dật Phàm một nụ hôn.

 

“Được, em đồng ý!”

 

Đợi mãi đến hừng đông, cơn mưa mới hoàn toàn dứt.

 

Người của Phương Dật Phàm lái xe đến đón họ về trường.

 

Khi tận tay giao bọn trẻ lại cho cha mẹ chúng, Hướng Vãn mới hoàn toàn yên lòng.

 

Hai thầy cô giáo tình nguyện vì bị dọa sợ mà phải nghỉ ngơi mấy ngày liền mới hồi phục.

 

Vài hôm sau, cha của Hướng Vãn và cha mẹ Phương Dật Phàm bất ngờ bay đến Kashgar.

 

Thì ra để chuẩn bị một màn cầu hôn trọn vẹn, Phương Dật Phàm đã âm thầm sắp xếp để mọi người đến đây.

 

Dưới sự chứng kiến của toàn bộ giáo viên, học sinh cùng hai bên gia đình, Hướng Vãn khoác lên mình bộ trang phục truyền thống của người dân bản địa, chính thức nhận lời cầu hôn của Phương Dật Phàm.

 

Mà nhiệm kỳ hỗ trợ giáo dục của cô cũng sắp tròn một năm.

 

Phương Dật Phàm đã âm thầm giúp cô làm đơn xin chuyển công tác về quê nhà.

 

Chỉ là khi nghĩ đến việc rời khỏi nơi này, trong lòng Hướng Vãn lại dâng lên một nỗi lưu luyến khó tả.

 

Tiểu Diệp Lực Giang ôm chặt cô khóc nức nở:

 

“Cô Hướng! Cô đợi con nhé! Sau này con nhất định sẽ học hành chăm chỉ rồi đến tìm cô!”

 

Hôm họ rời đi, cả dân làng cùng tất cả lũ trẻ đều ra tiễn.

 

Hướng Vãn khóc đến đỏ cả mắt, cô biết cả đời này mình sẽ chẳng thể nào quên nơi đây.

 

Những ngày tháng duyên đến duyên đi ở mảnh đất này, chính là những ký ức sâu sắc nhất trong hành trình cuộc đời cô.

 

Truyền thông địa phương thậm chí còn tổ chức một buổi tiệc chia tay, lặng lẽ tiễn bọn họ rời khỏi vùng núi.

 

Khi nhóm phóng viên đài truyền hình quốc gia trước đó phát hiện ra tin tức này, họ đã gấp rút biên tập lại thước phim tư liệu từng ghi hình.

 

Vài ngày sau, đúng vào khung giờ cả nước ngồi trước màn hình đón xem chương trình, bộ phim tài liệu ấy lặng lẽ lên sóng.

 

Bộ phim kể về những vất vả, gian nan của những người tình nguyện đến vùng Tây Bắc xa xôi cống hiến cho sự nghiệp giáo dục.

 

Là nhân vật chính của bộ phim, Hướng Vãn mỉm cười nói rằng cô không phải là người đẹp nhất trong số những giáo viên tình nguyện mà là hàng nghìn hàng vạn những thanh niên giống như cô, sẵn sàng hiến dâng tuổi trẻ, sẵn sàng cắm rễ ở nơi tổ quốc cần.

 

Bộ phim kết thúc bằng ba câu chữ đơn giản mà sâu sắc:

 

[Dành ra một năm không dài để làm một chuyện khắc cốt ghi tâm suốt đời.]

 

[Hãy đến với miền Tây, hãy đến với cơ sở, hãy đến nơi đất nước và nhân dân cần bạn.]

 

[Bộ phim này, kính tặng cô giáo Hướng Vãn và anh Phương Dật Phàm.]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com