Hướng Vãn khẽ đẩy Giang Dã ra, điều chỉnh cảm xúc rồi quay sang nhìn anh ta, ánh mắt bình thản đến lạ thường:
“Giang Dã, anh có điều gì muốn nói với em không?”
Giang Dã nuốt khan, tránh đi ánh mắt dò xét của cô.
Một lúc lâu sau, anh ta mới cúi đầu, chậm rãi lên tiếng:
“Có phải dạo này anh dành quá ít thời gian cho em không? Chúng ta đã bên nhau sáu năm rồi, làm gì có chuyện anh giấu em điều gì được?”
Sáu năm.
Đúng vậy, họ yêu nhau bốn năm, kết hôn hai năm.
Quãng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn, cô đã tin tưởng anh ta bằng cả tấm lòng nhưng đổi lại chỉ toàn là vết thương.
“Nếu không có gì thì tốt. Nếu có…”
Hướng Vãn nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ thốt ra như một hồi trống dồn dập, nện mạnh vào lồng n.g.ự.c Giang Dã:
“Giang Dã, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Những lời này bóp nghẹt hơi thở của Giang Dã khiến anh ta gần như nghẹn lại.
Anh ta cảm thấy Hướng Vãn như đã biết điều gì đó. Nhưng khi nhìn cô với vẻ mặt trong sáng, ngay thẳng như thế, anh ta lại tự nhủ có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
…
Để ăn mừng thành tích xuất sắc trong buổi giảng dạy toàn trường, Hoàng Thi Kỳ đã mời tất cả giảng viên đến dự tiệc.
Khi Hướng Vãn đến nơi, mọi người đều đã ngà ngà say.
Hoàng Thi Kỳ mượn hơi men, thản nhiên khiêu khích cô giữa đám đông.
“Nghe nói chủ nhiệm Giang và cô giáo Hướng đã bên nhau từ thời đại học. Đúng là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người ta ngưỡng mộ. Không biết tôi có thể mượn chủ nhiệm Giang một lát không? Tôi cũng muốn học một điệu múa truyền thống ở đây.”
Vừa dứt lời, một bàn tay trắng nõn đã vươn ra trước mặt Giang Dã.
Hướng Vãn quay đầu, chạm phải ánh mắt né tránh của anh ta.
Đôi mắt đỏ hoe của cô dần nguội lạnh, tựa như một vùng biển chết.
Các giảng viên khác xung quanh hùa theo cổ vũ.
Hướng Vãn không muốn phá hỏng bầu không khí, cô lặng lẽ nâng ly rượu lên, xoay mặt sang hướng khác không nói gì.
Ánh mắt cô dõi theo hai người đang uyển chuyển nhảy múa bên đống lửa.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài nhưng bị màn đêm vô tận nuốt chửng.
Sau ba tuần rượu, Giang Dã bị kéo đi tiếp rượu.
Hoàng Thi Kỳ nhân cơ hội tiến đến bên Hướng Vãn, khoác tay cô, kề sát tai cô thốt ra những lời độc địa:
“Hướng Vãn, cô cũng chỉ có vậy mà thôi. Cô cưới Giang Dã sáu năm mà không giữ nổi trái tim anh ấy, thậm chí ngay cả thân xác cũng không giữ được. À đúng rồi, cô có biết không? Năm đầu tiên hai người bên nhau, tôi và Giang Dã đã lén lút ở bên nhau sau lưng cô rồi. Vậy mà vì cớ gì trong mắt anh ấy chỉ có mình cô? Tôi yêu anh ấy chẳng kém gì cô, vậy mà tôi phải làm kẻ thứ ba suốt sáu năm, cuối cùng vẫn bị cô đè đầu cưỡi cổ. Tôi không cam tâm!”
Hoàng Thi Kỳ nói nhanh và dồn dập, từng chữ như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào trái tim Hướng Vãn.
Dù cô đã sớm biết sự thật nhưng khi tận tai nghe thấy, nỗi đau vẫn không cách nào kìm nén được.
Nếu hôm đó cô không tình cờ phát hiện ra chiếc điện thoại kia, có lẽ sẽ không đau đớn đến mức này.
Nhưng chính vì tận mắt chứng kiến tất cả những điều đó, cô mới hiểu rằng Giang Dã đã mục ruỗng từ trong ra ngoài, từ trái tim đến tận cốt tủy.
Hướng Vãn không nói gì, chỉ cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, thẳng tay dội lên đầu Hoàng Thi Kỳ.
“Bố tôi từng dạy tôi, nếu bị chó cắn, tốt nhất đừng chấp nhặt với nó. Nói không chừng, ngày nào đó con ch.ó ấy sẽ tự rước lấy kết cục bi thảm.”
Nói xong, cô xoay người rời đi, không thèm ngoảnh lại.
…
Không lâu sau, mẹ Giang Dã điên cuồng nhắn tin mắng chửi cô bằng những lời lẽ hạ lưu và cay nghiệt nhất.
Không cần đoán cũng biết, Hoàng Thi Kỳ chắc chắn đã đi mách lẻo.
Hướng Vãn nhìn lại những tin nhắn chúc mừng ngày lễ ngày Tết trước đây của bà ta mà chỉ thấy mình thật nực cười.
Cô lười đôi co với kẻ chợ búa, thẳng tay chặn mẹ Giang Dã khỏi danh sách liên lạc.
Suốt ba ngày sau đó, Giang Dã không hề xuất hiện. Thay vào đó, Hoàng Thi Kỳ liên tục cập nhật trạng thái trên mạng xã hội.
Cô ta đã tìm được đồng minh là mẹ Giang Dã.
…
Nhân lúc Giang Dã bị mẹ mình bám riết không thoát ra được, Hướng Vãn lập tức tìm một luật sư và ủy thác toàn bộ thủ tục ly hôn cho anh ta.
Trở về trường, cô nhận được email từ tổ chức hỗ trợ giáo dục vùng sâu vùng xa.
Đơn đăng ký của cô đã được thông qua, cô có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Mấy ngày qua, Hoàng Thi Kỳ liên tục đăng tải những bức ảnh khiêu khích cô.
Nào là video cô ta cùng mẹ Giang Dã đi du ngoạn, nào là hình ảnh chụp lén Giang Dã đưa cô ta đi khám thai.
Hướng Vãn nhìn tất cả những điều đó nhưng trong lòng chẳng còn chút gợn sóng nào.
Cô vốn định thu thập tất cả những thứ này, bỏ vào một cái hộp rồi gửi thẳng cho Giang Dã. Nhưng bây giờ, cô không muốn để đôi cẩu nam nữ đó sống yên ổn như vậy nữa.
Cô muốn tố giác bọn họ!
Nhưng cô không biết phải tìm kênh nào để báo cáo.
Trong lúc bế tắc, cô chợt nhớ đến một người, đó là Phương Dật Phàm.
Đây là người cô từng gặp trong văn phòng hiệu trưởng lần trước.
Cô liên lạc với anh.
Ngay khi biết được ý định của cô, Phương Dật Phàm lập tức đến trường.
Anh đưa cho cô một cốc trà sữa mặn của Tân Cương, mỉm cười hỏi:
“Nghe nói em lại nộp đơn đăng ký đi dạy học ở Nam Cương?”
Hướng Vãn nâng ly trà lên, nhấp một ngụm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước đây cô không thích loại trà này.nhưng giờ lại thấy nó hợp khẩu vị hơn hẳn.
“Đúng vậy. Nhưng sao anh lại biết rõ thế?”
Phương Dật Phàm mỉm cười giải thích:
“Những trường tiểu học được tài trợ vật tư đều do tôi phụ trách kết nối. Đám trẻ ở đó ai cũng quen tôi cả.”
Lúc này Hướng Vãn mới chợt hiểu ra, thì ra thầy Phương bí ẩn trong những lần đặt mua vật tư trước đây chính là Phương Dật Phàm.
“Hướng Vãn, hai năm ở Tân Cương dạy học, em có thấy hạnh phúc không?”
Anh đột nhiên đặt một câu hỏi không đầu không cuối khiến cô thoáng sững sờ.
Một lúc lâu sau, Hướng Vãn mới chậm rãi trả lời:
“Tôi đã gieo rất nhiều, rất nhiều ngôi sao ở miền biên viễn này, cũng nguyện chờ đợi một cuộc tái ngộ sau mười năm nữa.”
Phương Dật Phàm không nói gì thêm, chỉ đặt vào tay cô một chiếc máy ghi âm, để lại một câu:
“Ngày kia, tôi sẽ đến Nam Cương. Tiện đường, tôi sẽ đưa em theo.”
Hướng Vãn khẽ gật đầu, trong lòng đã có quyết định.
…
Giang Dã chờ sẵn trong ký túc xá, nhìn cô với vẻ mặt đầy khó xử.
“Tiểu Vãn! Nhà anh có chút việc gấp, anh phải về ngay. Anh đã xin nghỉ một tuần, chờ giải quyết xong mọi chuyện, anh sẽ quay lại đón em về nhà.”
Nếu không phải mười phút trước khi vào cửa, Hoàng Thi Kỳ đã gửi cho cô một danh sách lễ vật đính hôn thì có lẽ màn kịch của Giang Dã đã suýt lừa được cô rồi.
“Được, anh cứ về đi! Đừng vội, anh có đủ tiền không? Có cần rút một ít từ quỹ tình yêu của hai đứa mình không?”
Vừa nói, cô vừa định mở điện thoại chuyển khoản nhưng bị Giang Dã giữ c.h.ặ.t t.a.y lại.
“Tạm thời anh chưa cần đâu! Chỉ là mẹ anh bị ngã, anh hơi lo nên muốn về xem thế nào!”
Hướng Vãn nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo:
“Vậy anh cứ yên tâm đi đi.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Giang Dã không chút do dự xách túi rời đi. Anh ta vừa bước ra khỏi cửa, lại quay đầu nhìn cô lưu luyến từng bước một.
Cuối cùng, anh ta quay lại ôm cô thật chặt:
“Em phải ngoan ngoãn chờ anh, nhớ mặc thêm áo ấm, ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ. Còn một tháng nữa thôi là chúng ta có thể kết hôn rồi. Lần này về, anh sẽ bàn bạc kỹ với ba mẹ, em cứ chờ tin tốt của anh nhé!”
Nhìn Giang Dã cố gắng diễn trọn vai một kẻ si tình, Hướng Vãn chẳng buồn gật đầu, cũng không nói gì, chỉ khẽ cong môi cười nhẹ.
Ngay khi Giang Dã vừa đi khỏi, Hướng Vãn lập tức trả lại chìa khóa ký túc xá, dọn sạch toàn bộ đồ đạc của mình.
Cô bỏ ra vài chục tệ, in tất cả tin nhắn trong điện thoại ra và dán đầy lên tường, kể cả những bài đăng của mẹ Giang Dã trên mạng xã hội.
Cô cũng nhắn nhủ ba mình đổi ổ khóa ở nhà và xóa toàn bộ thông tin của Giang Dã khỏi hệ thống kiểm soát ra vào.
Cùng lúc đó, Hoàng Thi Kỳ vẫn liên tục đăng ảnh, mỗi ngày hàng chục tấm như đang cập nhật hành trình cho cả thiên hạ biết.
Từ những khoảnh khắc chụp cùng mẹ Giang Dã, đến ảnh chụp trộm Giang Dã đưa cô ta đi khám thai.
Thậm chí còn có cả ảnh hai nhà gặp mặt ra mắt, bàn chuyện đám cưới.
Nhìn những bức ảnh đó, Hướng Vãn suýt chút nữa muốn tố cáo Giang Dã tội kết hôn trái phép.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không muốn tự rước phiền phức vào người.
Cô đặt chiếc nhẫn vàng Giang Dã từng tặng lên bàn, để lại một tờ giấy.
Trên đó chỉ vỏn vẹn một câu:
“Anh diễn vai kẻ si tình giỏi thật nhưng nhìn mà phát ghê!”
…
Sáng ngày rời đi, sau nhiều ngày mất hút, Giang Dã bất ngờ gọi điện.
“Tiểu Vãn! Tình hình mẹ anh nghiêm trọng hơn, có lẽ anh sẽ về trễ vài hôm. Em dạo này ăn uống có tốt không? Nhớ uống thuốc đúng giờ nhé. Sau này chúng ta còn phải sinh một bé trai bụ bẫm nữa mà!”
Hướng Vãn âm thầm chửi thề trong lòng: Cứ để Hoàng Thi Kỳ sinh cho anh đi, đồ tồi!
Dù sao những thứ cô để lại, cũng đủ để hủy hoại hai kẻ đó rồi.
Biết tin Hướng Vãn sắp rời đi, hiệu trưởng muốn tổ chức một buổi tiệc chia tay. Nhưng cô chỉ mời ông một bữa cơm đơn giản.
“Thầy à, cảm ơn thầy đã chăm sóc em suốt hai năm qua. Em chẳng có gì để tặng thầy, đây là máy học và số tiền thưởng em dành dụm được, xin gửi lại cho Mộc Sa. Mong rằng sau này con bé có thể thi đậu một ngôi trường tốt và tìm đến em.”
Hiệu trưởng cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Nhà ông không khá giả, lại còn phải lo cho mấy người thân bệnh tật. Để cho đứa cháu gái duy nhất được đến trường đã là cả một sự cố gắng.
Số tiền mà Hướng Vãn để lại có thể giúp ông giảm bớt phần nào gánh nặng.
Ông cảm kích vô cùng nhưng chưa kịp nói gì thì Hướng Vãn đã tiếp lời:
“Thầy, xin đừng nói với ai rằng em chuyển đến Nam Cương dạy học. Nhất là với Giang Dã, thầy hãy giữ kín chuyện này giúp em.”
Hiệu trưởng gật đầu đồng ý.
…
Hướng Vãn xách theo hành lý ít ỏi, bước đến cổng trường, ngoảnh lại nhìn nơi mình đã gắn bó suốt hai năm qua.
Không có quyến luyến, chỉ có sự nhẹ nhõm.
Phương Dật Phàm đã chờ sẵn từ lâu, anh nhận lấy hành lý trong tay cô đặt vào cốp xe.
Vừa lên xe, Hướng Vãn mới phát hiện có hai chàng trai trẻ đang ngồi ở ghế sau.
Thấy cô, họ lập tức trở nên căng thẳng.
Động cơ xe khởi động.
Hướng Vãn tháo sim điện thoại, ném xuống hoang mạc.
Sau cùng, cô ném luôn cả chiếc điện thoại xuống hồ nước.
Từ nay về sau, núi cao, đường xa.
Giang Dã, chúng ta vốn không cùng đường, người nên buông tay thì vẫn phải buông tay. Những gì đã lừa dối, em nhất định không bao giờ tha thứ!