Chờ Đến Mùa Hoa Rơi Gặp Người

Chương 8



Lời vừa dứt, sấm chớp đùng đoàng vang lên, bão tố cuồng phong ập đến.

 

Mọi người tản đi hết, Phương Dật Phàm liền cởi áo gió quấn lấy Hướng Vãn.

 

Hơi thở của anh phảng phất mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, xen lẫn hương bạc hà dễ chịu.

 

“Ít nói thôi, về lều tránh mưa trước đã.”

 

Thế là Hướng Vãn bị anh dùng áo quấn lấy, hai người ướt sũng trở về lều vải.

 

Phương Dật Phàm lập tức nhóm lửa, chẳng mấy chốc không gian trong lều đã ấm áp hẳn lên.

 

Cũng chính lúc này, Hướng Vãn mới nhận ra sự khác thường của mình.

 

Trước đây, chỉ cần Giang Dã đến gần, cô sẽ có phản ứng sinh lý bài xích, buồn nôn, choáng váng.

 

Ngay cả việc nằm chung giường với anh ta cũng phải mất một thời gian dài mới có thể miễn cưỡng chấp nhận.

 

Nhưng bây giờ, đối diện với Phương Dật Phàm, cơ thể cô lại không hề phản kháng. Ngược lại, tim cô đập điên cuồng, vành tai đỏ bừng đến khó chịu.

 

Không đợi cô kịp phản ứng, một chiếc khăn lông khô ráo đã bị ném lên đầu.

 

Phương Dật Phàm ngậm một điếu thuốc chưa đốt, tay vẫn bận rộn lau tóc cho cô:

 

“Ở đây mà bị cảm thì chẳng có bệnh viện nào chữa cho em đâu.”

 

Hướng Vãn liếc nhìn anh rồi vươn tay lấy điếu thuốc từ miệng anh.

 

“Sao lúc nào cũng thấy anh ngậm thuốc mà không hút?”

 

Phương Dật Phàm không giận, chỉ nhàn nhạt đáp:

 

“Hút thuốc là để giải sầu. Bây giờ không còn gì để sầu nữa, tự nhiên cũng chẳng cần hút. Tôi đang cai thuốc.”

 

Nói rồi, anh móc từ túi quần ra một gói kẹo bạc hà, nhét vào tay cô.

 

Mùi vị chẳng khác gì mùi hương cô đã ngửi thấy trên người anh khi nãy.

 

Cô bỏ một viên vào miệng, vị ngọt thanh lan tỏa mang theo cảm giác mát lạnh dễ chịu.

 

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên. Là hiệu trưởng gọi đến:

 

“Cô Hướng à! Chuyện cô đến dạy học và quyên góp xây trường đã khiến lãnh đạo cấp trên chú ý. Ngày mai họ sẽ đến thăm, cô nhớ chuẩn bị trước nhé!”

 

Hướng Vãn ngậm kẹo, liếc sang Phương Dật Phàm:

 

“Xem ra tôi được thơm lây từ anh rồi?”

 

Anh chẳng mấy để tâm, bật cười, cũng lấy một viên kẹo bỏ vào miệng.

 

“Ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều nữa.”

 

Đêm đó, giấc ngủ của Hướng Vãn không được yên ổn. Nhưng đến khi tỉnh lại, cô lại chẳng nhớ nổi mình đã mơ thấy gì.

 

Sáng hôm sau, khi bước vào sân trường, cô mới phát hiện bên hông tòa nhà mới xây có khắc tên mình.

 

Cô lập tức chạy đi tìm Phương Dật Phàm:

 

“Sao lại khắc tên tôi? Không phải nên là tên anh sao?”

 

Phương Dật Phàm liếc cô một cái, thản nhiên đáp:

 

“Vốn dĩ vì em muốn đến Nam Cương mà tôi mới tài trợ xây trường. Nếu không thì em nghĩ tôi tốt bụng đến thế thật à?”

 



 

Mấy vị lãnh đạo địa phương đến thăm Hướng Vãn, bày tỏ lòng biết ơn với việc cô đóng góp xây dựng trường học.

 

Trước tình huống này, cô đành kéo Phương Dật Phàm ra cùng tiếp đón.

 

Thế là, câu chuyện của hai người họ bắt đầu lan truyền.

 

Thậm chí có học sinh tò mò hỏi: “Thầy cô là vợ chồng ạ?”

 

Hướng Vãn giật mình, lập tức đưa tay bịt miệng đứa trẻ: 

 

“Không được nói bừa đâu nhé!”

 

Phương Dật Phàm đứng phía sau gật đầu, cười nhạt: 

 

“Nói đúng mà, thưởng một quả bóng rổ.”

 

Đứa trẻ vui vẻ chạy đi.

 

Hướng Vãn quay sang lườm anh một cái, vung tay vỗ nhẹ lên vai anh như muốn trách móc.

 

Khoảnh khắc ấy bị ống kính của phóng viên ghi lại, viết thành bài báo đăng tải trên mạng.

 

Câu chuyện của cô ngay lập tức trở thành hình mẫu cho các giáo viên viện trợ Tân Cương.

 

Bên dưới bài viết, rất nhiều người nhận ra cô, ai nấy đều khen ngợi cô là giáo viên tốt nhất.

 

Chỉ trong một đêm, video về cô đạt hàng trăm nghìn lượt xem.

 

Và đúng lúc đó, Giang Dã nhận được thông báo phán quyết ly hôn.

 

Anh ta vô tình nhìn thấy đoạn video ấy.

 

Từ ngày Hướng Vãn biến mất, cuộc sống và công việc của anh đều sụp đổ. Những người quen biết anh đều tránh xa, chẳng ai còn muốn dây dưa.

 

Bây giờ, khi đã biết tung tích của Hướng Vãn, anh không thể nhịn được nữa mà muốn đi tìm cô.

 

Nhưng đến lúc đặt vé, anh mới phát hiện mình đã bị hạn chế mua vé máy bay.

 

Không còn cách nào khác, anh đành mua vé tàu chậm, ba ngày ba đêm mới đến nơi.

 

Vừa đặt vé xong, điện thoại liền đổ chuông là mẹ anh gọi đến.

 

“Tao cấm mày đi tìm con tiện nhân Hướng Vãn đó! Nó hại mày thành ra thế này vẫn chưa đủ à? Giấy ly hôn cũng gửi đến tận nhà rồi! Nếu tao không mở bưu kiện của mày, mày còn định giấu đến bao giờ?”

 

Tiếng chì chiết không ngừng của bà ta giống như lưỡi d.a.o nhấn sâu vào trái tim Giang Dã.

 

Anh im lặng rất lâu, cuối cùng mới cất giọng khàn khàn:

 

“Vậy từ giờ trở đi, coi như mẹ không có đứa con trai này nữa. Cả đời này, con chỉ công nhận Hướng Vãn. Mẹ có thừa nhận hay không đó là chuyện của mẹ và ba. Và nếu mẹ muốn đón Hoàng Thi Kỳ về nhà, vậy thì cứ sống với cô ta đi! Cô ta chính là đứa con gái thứ hai của mẹ đấy.”

 

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy, thẳng tay chặn số.

 

Lúc này, Hoàng Thi Kỳ cũng nhìn thấy video ấy.

 

Người đàn ông trong video cô ta nhận ra ngay.

 

Phương Dật Phàm.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Chính là vị đàn anh mà năm xưa cô ta từng tìm cách quyến rũ.

 

Chỉ tiếc rằng, anh hoàn toàn không để mắt đến cô ta, sau đó liền ra nước ngoài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nghe nói gia thế hiển hách, còn hơn xa Giang Dã.

 

Bây giờ, đọc những gì người ta viết về anh, lửa hận trong lòng Hoàng Thi Kỳ bùng lên ngùn ngụt.

 

Tại sao?

 

Tại sao cô ta lại thành một kẻ bị người người nguyền rủa, còn Hướng Vãn lại có thể lên báo, trở thành hình mẫu lý tưởng? Trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người?

 

Càng nghĩ, Hoàng Thi Kỳ càng cảm thấy không cam lòng.

 

Lúc trước, khi cô ta và Giang Dã bị tố cáo vì bận xử lý hậu quả nên chưa kịp điều tra người đứng sau.

 

Bây giờ ngẫm lại, người báo cáo rất có thể chính là Hướng Vãn. Bởi ngoài cô ra, còn ai có thể nắm rõ chi tiết sự việc đến vậy?

 

Tất cả thông tin được cung cấp đều chính xác không sai một chữ!

 

Hoàng Thi Kỳ lập tức bật dậy, tìm kiếm vài số điện thoại rồi gọi đi.

 

“Xin chào, tôi muốn tố giác một vụ việc! Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, mong các vị nhất định phải điều tra kỹ!”

 

Vừa nói dứt câu, ngoài cửa liền vang lên tiếng động mạnh.

 

Giang Dã đạp tung cửa, giật lấy điện thoại trên tay cô ta, giáng thẳng một cái tát nảy lửa.

 

“Đừng tưởng cô dọn đến nhà tôi, có mẹ tôi giúp đỡ thì có thể lên mặt! Hoàng Thi Kỳ, đừng quên ba mẹ cô đã nhận sính lễ và tiền bồi thường từ nhà tôi! Bây giờ, sống thì làm người giúp việc nhà họ Giang, c.h.ế.t cũng là quỷ nhà họ Giang!”

 

Bị đuổi khỏi nhà, Hoàng Thi Kỳ không dám phản kháng.

 

Năm đó, cô ta van xin cha mẹ đứng ra bảo vệ mình, nào ngờ họ chỉ quan tâm đến tiền.

 

Sau khi cầm tiền trong tay, họ liền mặc kệ cô ta sống chết, không còn đoái hoài nữa.

 

Bất đắc dĩ, cô ta mới phải chuyển đến sống chung với mẹ Giang Dã.

 

Dù là vậy, cô ta vẫn không cam lòng!

 

Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, cô ta lén lút chạy ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại tố cáo.

 

Nhưng chưa đầy vài phút sau, Phương Dật Phàm đã nhận được tin tức.

 

Bây giờ anh đã hoàn toàn cai thuốc lá, trong miệng chỉ còn lại vị bạc hà.

 

Anh nhàn nhạt cất giọng, chẳng mảy may quan tâm:

 

“Bịt miệng cô ta lại! Nếu để Hướng Vãn nghe thấy bất kỳ phong thanh gì thì cứ để cô ta vào đó mà suy nghĩ đi. Và nhớ theo dõi sát Giang Dã, có động tĩnh gì lập tức báo cho tôi.”

 

Xa xa, Hướng Vãn đứng giữa đám trẻ, vẫy tay gọi anh:

 

“Phương Dật Phàm! Mau qua đây dạy tụi nhỏ đá bóng đi!”

 

Anh nhai nát viên kẹo bạc hà trong miệng, dứt khoát cúp điện thoại rồi sải bước chạy đến bên cô như một ngọn núi vững chãi sừng sững bên cạnh, chỉ cần cô quay đầu lại…

 

Anh sẽ luôn ở đây, lặng lẽ chờ đợi.

 

Thế nhưng, những lời đồn thổi ác ý vẫn lan tràn trên mạng với tốc độ chóng mặt.

 

Nhiều người tung tin bịa đặt, nói rằng mối quan hệ giữa Hướng Vãn và người đàn ông trong video không bình thường.

 

Tiền xây dựng trường học cũng bị nghi ngờ có nguồn gốc không minh bạch.

 

Thậm chí, có kẻ còn vu khống cô ngoại tình ngay trong thời gian hôn nhân.

 

Hình tượng một giáo viên tận tâm bị bôi nhọ đến mức không còn gì cả.

 

Lướt qua hàng loạt bình luận chửi bới, Hoàng Thi Kỳ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa nhà họ Giang bất ngờ bị đẩy mạnh.

 

Một nhóm cảnh sát bước vào, trực tiếp đối diện với cô ta.

 

“Cô Hoàng, chúng tôi nhận được đơn tố cáo! Cô đã cố tình tung tin sai sự thật nhằm bôi nhọ danh dự cô Hướng. Những phát ngôn này đã vượt quá tiêu chuẩn xử lý tội phỉ báng. Mời cô theo chúng tôi về đồn để làm việc!”

 

Hoàng Thi Kỳ sững sờ như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

 

Cô ta lập tức phủ nhận: “Không phải tôi! Tôi không nói gì hết! Các người không có bằng chứng, dựa vào đâu mà bắt tôi?”

 

Nhưng cảnh sát đã sớm chuẩn bị sẵn, rút điện thoại ra, hiển thị những bình luận có lượt thích cao nhất.

 

Tất cả đều là do tài khoản của Hoàng Thi Kỳ đăng tải.

 

Đối mặt với chứng cứ rõ ràng, cô ta cứng họng, không thốt nổi một lời.

 



 

Bên kia, Giang Dã ngồi trên chuyến tàu chật ních mùi mì ăn liền suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đặt chân đến Tân Cương.

 

Nhưng Nam Cương rộng lớn như vậy, anh lại chẳng biết phải tìm cô từ đâu.

 

Xem đi xem lại video trên mạng hàng chục lần, cuối cùng anh cũng xác định được vị trí chính xác.

 

Nhưng khi đến nơi, Hướng Vãn đã cùng Phương Dật Phàm ra ngoài mua sắm.

 

Không tìm thấy cô, anh lặng lẽ đứng đó rất lâu, không nỡ rời đi.

 

Nhìn thấy tên cô được khắc trên bảng hiệu bên hông tòa nhà, anh chợt có cảm giác như cô đang ở ngay trước mắt mình.

 

Chỉ là giờ đây anh đã không còn dũng khí như trước.

 

Lần đầu tiên trong đời, anh bắt đầu nghi ngờ bản thân: Rốt cuộc phải làm gì mới có thể khiến cô quay về bên anh?

 

Cuộc hôn nhân này kết thúc quá đột ngột, anh thậm chí còn chưa kịp phản đối, tòa án đã trực tiếp đưa ra phán quyết.

 

Bàn tay anh siết chặt chiếc nhẫn vàng duy nhất còn sót lại.

 

Trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác tự ti như thể anh đã không còn xứng đáng với cô nữa.

 

Nhưng anh đã đến tận đây rồi, anh không muốn từ bỏ.

 

Hướng Vãn rời đi bao lâu, trái tim anh cũng trống rỗng bấy lâu.

 

Không ăn uống, không ngủ yên, sống như một cái xác không hồn.

 

Lời khen ngợi của mấy học sinh về cô vang lên bên tai.

 

Giang Dã quay đầu, nhìn bãi cỏ xanh mướt trải dài đến tận chân trời.

 

Đến lúc này, anh mới thấm thía…

 

Chỉ một bước sai, đã sai cả một đời.

 

Anh đợi suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng thấy một chiếc xe địa hình màu đen chạy vào cổng trường.

 

Hướng Vãn từ ghế phụ bước xuống.

 

Anh lập tức lao tới, định ôm chặt lấy cô nhưng chưa kịp chạm vào đã bị một người đàn ông khác chắn trước mặt.

 

Phương Dật Phàm nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo, từng câu từng chữ như đ.â.m thẳng vào tim:

 

“Không ngờ mày còn có mặt mũi đến đây.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com