Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 15



Phòng học kỹ năng nghe tiếng Anh ở tầng hai. Trong tiếng chuông “reng” rõ ràng, Dương Hồng Quyên chạy nhanh nhất có thể về phía tầng hai. Ngoài cô, còn có các bạn học khác cũng đang chạy, thậm chí còn có bạn không quan tâm đến tiếng chuông reo. Nhưng khi lên đến tầng hai thì không còn ai chạy cùng cô, hiển nhiên là những bạn học chạy lúc nãy không phải học cùng lớp với cô, việc này càng khiến cô hoảng sợ hơn. Tiếng chuông cuối cùng vang lên cũng là lúc Dương Hồng Quyên vừa lao kịp đến trước cửa lớp.

Giảng viên dạy môn này đang ngồi trên bục giảng nhìn về phía cửa phòng, cả lớp cũng ngẩng mặt nhìn sơ qua cô. Mấy cô bạn cùng phòng cũng nghiêng đầu nhìn. Mặc dù mọi người nhìn chằm chằm vào cô, nhưng Dương Hồng Quyên biết, cô không xem là đi học muộn.

Hứa Đồng chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, ý nói là có chừa chỗ ngồi cho cô. Dương Hồng Quyên nhanh nhẹn đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hứa Đồng, đặt sách vở xuống, vỗ vỗ ngực, sau đó lấy hết sức thở.

“Vào lớp đúng giây cuối cùng, giỏi đó.” Hứa Đồng khẽ cười.

“Đi đâu đó?” Tống Giai nghiêng đầu qua Hứa Đồng hỏi Dương Hồng Quyên.

Ở sau lưng có tiếng hừ nhỏ nhỏ của Trần Mỹ Tình.

Dương Hồng Quyên không thèm để ý đến Trần Mỹ Tình, mà cô còn đang thở nên chưa nói được gì. Một lúc sau mới trả lời: “Không đi đâu cả.”

Trương Miểu Miểu còn định hỏi, nhưng giảng viên trên bục giảng yêu cầu mọi người đeo tai nghe nên đành thôi, rồi đeo tai nghe lên.

Dương Hồng Quyên cũng đeo tai nghe lên, cô vẫn cố gắng đưa hơi thở ổn định lại. Tốc độ chạy nước rút 100 mét thực sự quá kích động. Đồng thời, cô tự hỏi có phải Viên Phi đang học ở tòa nhà thí nghiệm và thiết kế không, cô không nghĩ hai người lại học ở hai tòa nhà gần nhau như vậy. Đúng lúc này, trong tai nghe vang lên âm thanh “rè rè” của dòng điện, sau đó là tiếng giảng viên yêu cầu họ nghe kỹ một đoạn ghi âm, rồi cô ấy sẽ đặt câu hỏi. Dương Hồng Quyên gác lại suy nghĩ, chăm chú lắng nghe bài tập.

Ở trong một phòng học tầng hai của tòa nhà thí nghiệm và thiết kế, trên màn hình lớn đang chiếu một mô hình kiến trúc. Giảng viên đang ngồi trước máy tính nói về các bản vẽ và mô hình kiến trúc, còn sinh viên cũng đang ngồi trước máy tính. Viên Phi và bạn cùng phòng ngồi chung một dãy, anh ngồi giữa Lý Sơn Sơn và Trương Tiểu Phong.

Lý Sơn Sơn, Trương Tiểu Phong, Liêu Cường cách Viên Phi nhỏ tiếng bàn luận.

Lý Sơn Sơn thò đầu nhìn Trương Tiểu Phong và Liêu Cường: “Không biết bạn nữ lúc nãy là ai, học khoa nào vậy nhỉ?”

Liêu Cường: “Tớ biết.”

Trương Tiểu Phong và Lý Sơn Sơn đồng thanh: “Nói đi.”

Liêu Cường giải đáp thắc mắc: “Là sinh viên môn Viên Phi trợ giảng.”

“Wow…” Trương Tiểu Phong và Lý Sơn Sơn liếc mắt nhìn người ngồi giữa là Viên Phi, đồng thời cũng nói: “Có… gian… tình…”

Đúng thật lúc nãy bạn nữ đó hỏi Viên Phi vì sao không lên lớp tiết tiếng phổ thông.

Liêu Cường nói thêm: “Nhưng mà tớ cũng không biết cô ấy học khoa nào tên gì.”

“Tan học chờ tôi, tôi sẽ nói lý do cho cô sau.” Lý Sơn Sơn nhại lại giọng điệu, vẻ mặt của Viên Phi vừa nói với Dương Hồng Quyên.

Liêu Cường với Trương Tiểu Phong lén cười.

Viên Phi di chuột theo thao tác của giảng viên, phớt lờ cuộc nói chuyện của bọn họ, coi như không liên quan gì đến anh.

“Mấy bạn đang nói chuyện kia chút nữa đem bản vẽ cho tôi xem.” Giảng viên ngẩng đầu, đột nhiên nói.

Liêu Cường, Lý Sơn Sơn và Trương Tiêu Phong lập tức im bặt, ba người vội vàng hỏi nhỏ Viên Phi: “Anh Phi, làm thế nào, làm thế nào vậy?”

Viên Phi trả lời: “Chờ vẽ cho mấy cậu sau.”

“Tốt quá! Đúng là anh Phi!” Ba người bật ngón cái với Viên Phi.

Viên Phi thản nhiên nói: “Thời gian mấy cậu nói chuyện đủ để tớ vẽ mấy cái rồi.”

Ba người nhìn nhau.

Lúc này ngoài phòng học, gió nhẹ mây trôi, thời tiết khá đẹp.

Một tiết 90 phút, bình thường Dương Hồng Quyên không thấy nhanh nhưng bây giờ sao lại cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Cuối cùng, chuông tan học cũng vang lên, Dương Hồng Quyên mau chóng cầm sách vở ra khỏi phòng học. Hứa Đồng gọi “này”, nhưng Dương Hồng Quyên không dừng lại. Các bạn cùng phòng ngạc nhiên nhìn bóng dáng Dương Hồng Quyên biến mất ngoài cánh cửa.

Tống Giai nói: “Đi nhanh vậy làm gì chứ?”

Trương Miểu Miểu cũng cảm thán: “Kì lạ!”

Rất nhanh Dương Hồng Quyên đã đến dưới tầng của tòa thí nghiệm và kiến trúc. Phía cửa chính vừa có giảng viên vừa có các bạn học đi ra, cô tìm Viên Phi trong đám đông. Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân đi xuống bậc thang tim cô đều đập mạnh, thấy người đi xuống là một người lạ cô có hơi thất vọng.

Dương Hồng Quyên nhận ra phần lớn người ra vào tòa nhà này đều con trai, nữ sinh như cô đứng ở đó dễ thu hút sự chú ý. Dường như mỗi sinh viên đi ngang đó đều nhìn cô với vẻ tò mò, thậm chí cả giảng viên cũng nhìn cô. Cô đứng bên cạnh cửa chính, cứ nghĩ là chỗ tốt, nhưng những ánh mắt tò mò đó khiến mặt cô ngày càng nóng.

Đúng lúc đó, bóng dáng Viên Phi lọt vào mắt cô. Anh vẫn đi cùng ba bạn học lúc nãy, đang đi xuống cầu thang. Viên Phi cũng nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, anh cùng ba bạn học đi về phía cửa chính.

“Mấy cậu đi trước đi.” Ra đến cửa chính, Viên Phi nói với bạn cùng phòng.

Bọn người Liêu Cường nở cười đầy ẩn ý. Trương Tiểu Phong chọc ghẹo: “Nhanh một chút, thư viện không có chỗ đâu.”

Nói xong bọn họ đều đi khỏi.

Viên Phi không quan tâm, anh đi tới trước mặt Dương Hồng Quyên. Anh nhìn cô nói: “Dương Hồng Quyên, để cô chờ lâu rồi.”

Dương Hồng Quyên biết mặt mình hơi nóng, bây giờ thấy Viên Phi, đột nhiên trong lòng căng thẳng nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Cô lắc đầu: “Không có.”

“Đi học muộn à?” Viên Phi hỏi.

“Không có, tôi chạy nhanh mà.” Dương Hồng Quyên nói.

Viên Phi cười: “Hiểu rồi.”

Dương Hồng Quyên cũng cười.

“Bây giờ cô không sợ tôi à.” Viên Phi nói.

“Tôi chưa từng sợ anh.” Dương Hồng Quyên lập tức phản biện.

Hình ảnh hai người đứng đối diện nhau mỉm cười còn thu hút nhiều ánh nhìn hơn. Dương Hồng Quyên cảm giác mặt mình càng đỏ hơn.

Viên Phi thì lại không để ý đến những ánh mắt đó lắm, anh nhìn cô một lúc rồi nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi vào chủ đề chính.”

Chủ đề chính mà anh nói là câu cô hỏi anh vì sao hôm qua lại vắng mặt ở tiết học tiếng phổ thông.

“Lý do hôm qua tôi không lên lớp tiết môn tiếng phổ thông vì…” Viên Phi dừng lại, vẻ mặt anh rất nghiêm túc.

Thấy thế, Dương Hồng Quyên không nháy mắt, bộ dạng hồi hộp, chăm chú lắng nghe.

Sau đó, chỉ nghe thấy giọng điệu hứng thú của Viên Phi: “Hôm qua lớp chuyên ngành của tôi đổi lịch học tạm thời nên bị trùng lịch với lớp tiếng phổ thông.”


Dương Hồng Quyên sững sờ, thì ra lý do đơn giản như thế. Vậy mà anh còn làm điệu bộ nghiêm túc như thế khiến cô tưởng anh có chuyện gì, hoặc nguyên nhân gì đó rất nghiêm trọng, làm lúc nãy cô hơi gấp gáp. Cô há hốc mồm nhìn anh, một lúc lâu mới “ừm” một tiếng.

Sau đó, cô thấy khóe miệng của anh cong lên. Cô đoán được là anh cố ý ra vẻ như vậy để trêu chọc cô. Hơn nữa, cô cảm thấy anh nói cô chờ tan học mới nói tựa như muốn chứng tỏ cô thực sự rất muốn biết nguyên nhân anh vắng mặt. Đột nhiên mặt cô nóng bừng.

“Tôi… tôi…” Cô chuyển điểm nhìn xuống dưới, suy nghĩ từ ngữ để giải thích.

“Cô còn ấp úng nói không nên lời hả?”

Dương Hồng Quyên ngước mắt nhìn, cô thấy Viên Phi đang cười.