Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 2:



Anh đọc tới tên Dương Hồng Quyên, vẫn không ngẩng đầu. Dương Hồng Quyên đáp có, sau đó anh tiếp tục đọc tên tiếp theo.

Cô nàng nữ sinh ấy mặc một chiếc váy đồng phục màu  trắng, ngoài ra còn đeo đồ bịt tai. Thoạt nhìn có hơi bình thường nhưng lại đơn thuần.

Trương Tiểu Phong hỏi: “Sao nào?”

Viên Phi nói: “Được.”

Hai người ở chung phòng cùng lên tiếng: “Cả đám bọn mình cùng đi hay là…”

“Cậu đi đi.” Vừa dứt lời Viên Phi đã nhắm hai mắt lại.

Lúc này, tại kí túc xá của Dương Hồng Quyên, cả ba người bạn cùng phòng ai cũng cảm thấy tiếc khi biết cô đã bán đi mái tóc đẹp như vậy. Đợi đến khi mọi người ngủ thiếp đi, Dương Hồng Quyên vẫn nằm trên giường không tài nào chợp mắt được. Là do cô đi nhầm nhà vệ sinh, nên giờ radio mất rồi không lẽ phải mua cái mới sao? Đau lòng quá đi mất.

Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng sáng ra cô vẫn dậy rất sớm. Những người bạn cùng phòng kia vẫn còn đang ngủ. Trương Miểu Miểu mở một con mắt ra nhìn Dương Hồng Quyên một cái rồi nhắm tịt đôi mắt lại, trong miệng lẩm bẩm: “Đã lên đến đại học rồi, chứ có phải học sinh cấp 2 đâu mà dậy sớm vậy trời.”

   Dương Hồng Quyên cầm lấy quyển sách chuyên ngành và quyển sách được mượn từ thế viện nhẹ chân bước ra khỏi phòng ngủ. Cô đi đến bãi cỏ trước tòa nhà đầu tiên trong trường, để luyện tập nói tiếng phổ thông.

Không ngờ lại có người đang học tiếng anh ở đó, liếc mắt nhìn cô một cái, vì thế nên cô cầm sách đi ra chỗ khác ngồi. Gì chứ riêng việc luyện nói tiếng phổ thông thì cô nhất định sẽ không từ bỏ.

Viên Phi cũng đã rời giường từ sớm, anh ngồi ở bàn học trong ký túc xá đọc sách. Chờ khi trời sáng anh sẽ mang sách tới phòng học. Mà ba người bạn cùng phòng của anh thì lúc nào cũng đợi cho tới khi sắp vào giờ học mới rời giường. Lúc đi qua bàn học  thoáng nhìn thấy chiếc radio, anh liền đặt nó lên bàn học của Trương Tiểu Phong.

Dương Hồng Quyên đọc xong sách thì phải đi học. Cô không thích bài học chuyên ngành vào giữa trưa, buổi chiều tiết thứ hai mới là khóa học tiếng phổ thông.

Khóa học tiếng phổ thông, giáo sư Chu vừa vào phòng đã giới thiệu trợ giảng.

“Các em có thể gọi đây là trợ giảng, bình thường có vấn đề gì cứ hỏi cậu ấy.”

Ngồi ở bàn đầu tiên phía bên trái, có một người mặc áo sơ mi trắng đứng dậy, sau đó cúi người chào. Trong phòng học, tiếng vỗ tay vang lên.

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên. Bởi vì người đang cúi chào kia chính là anh chàng mà cô gặp khi cô vào nhầm nhà vệ sinh. Không ngờ anh  lại là trợ giảng tiếng phổ thông?

Cả phòng học vỗ tay, chỉ riêng Dương Hồng Quyên là không. Ngồi phía sau cô, hai cô gái nhỏ giọng nói với nhau: “Anh trợ giảng này đẹp trai thật đó! So với đám con trai lớp chúng ta thì hơn hẳn.”

Viên Phi dừng ánh mắt lại trên người duy nhất không vỗ tay – chính là Dương Hồng Quyên. Dương Hồng Quyên nhìn thấy ánh mắt anh, phản ứng nhanh nhạy liền di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Bình thường giáo sư Chu không điểm danh, nhưng lần này lại để trợ giảng của mình làm. Viên Phi cầm danh sách trên tay đọc tên, trong phòng nhanh chóng có người lên tiếng đáp “Có ạ.”. Có người nhanh chóng gửi tin cho những người học cùng: trong lớp đang có điểm danh. Ngoài ra cũng có vài người trả lời giúp bạn học của mình. Phải công nhận, cái cậu trả lời giúp bạn mình đúng là may mắn khi không bị phát hiện ra.

Viên Phi đọc lại tên của người bạn nãy, nghe được câu trả lời “Có” thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc lên giọng: “Không cần phải điểm danh hộ.”

“Em không có điểm danh hộ đâu ạ, em chính là Lưu Nhất Quân.” Cậu trai kia cười thầm.

Có mấy cậu sinh viên phụ họa: “Đúng rồi, trợ giảng Viên, cậu ấy chính là Lưu Nhất Quân đó ạ.”

Viên Phi nói: “Tôi đã biết.” Anh lại đọc một cái tên khác: “ Dư Siêu.”

Dương Hồng Quyên nhớ rằng cái tên Dư Siêu này đã được đọc qua.

Trong phòng học lại vang lên một tiếng : “Có.”, là cái tên Lưu Nhất Quân kia đáp. Viên Phi nhìn cậu sinh viên đó, nói: “Dư Siêu và Lưu Nhất Quân, cậu chọn một tên thôi!”

   Tiếng cười giòn giã vang lên khắp phòng.

Cậu sinh viên kia nói: “Được rồi, hai cái tên ban nãy không phải của em. Tên của em là Lưu Băng, trợ giảng còn chưa còn chưa đọc đến tên của em nữa.”

Viên Phi tích ký hiệu vào danh sách. Mặt khác muốn dập tắt hy vọng nói “Có” hộ bạn của mình.

Có một sinh viên nữ ngồi sau Dương Hồng Quyên cười nói: “Trợ giảng Viên đúng là tai thính mắt tinh.”

Viên Phi lại tiếp tục cúi đầu đọc tên, không hề ngẩng lên dù chỉ một lần. Anh đọc tới tên Dương Hồng Quyên, vẫn không ngẩng đầu. Dương Hồng Quyên đáp có, sau đó anh tiếp tục đọc tên tiếp theo.

Viên Phi điểm danh xong liền xin phép chào giáo sư Chu dạy học. Cả tiết học Dương Hồng Quyên đều nghe hết.

Sau khi tiết học kết thúc, Dương Hồng Quyên nhìn tới chỗ trống trước mặt Viên Phi, lại nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó. Bỗng nhiên Viên Phi ngẩng đầu, cô nhanh chóng dời ánh mắt, ngày đó cô rất xấu hổ, mà giờ anh lại còn là trợ giảng môn mà cô theo học nên càng xấu hổ thêm. Bởi vì cô vẫn nhớ thương chiếc radio của mình, ngày đó cô hỏi mấy sinh viên nam trong nhà vệ sinh, mà người con trai cô đụng phải trong nhà vệ sinh chính là anh, không biết anh có nhìn thấy radio của cô bị rơi không. Cô cúi đầu nghĩ ngợi, muốn mạnh dạn tới hỏi anh, nhưng khi ngẩng đầu lên lại không thấy bóng dáng anh đâu. Cô đuổi theo cũng không thấy, đành ảo não dừng lại.

Sau khi làm xong công việc trợ giảng, anh tới thư viện đọc sách, mãi tới khi ký túc xá sắp đóng cửa mới trở về. Trở về ký túc xá, anh nhìn thấy trên bàn Trương Tiểu Phong vẫn còn chiếc radio kia, anh ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Phong đang mặc áo trên giường, nói: “Không phải cậu nói muốn trả lại radio sao?”

“Bọn tôi vừa nói đấy thôi, tuy tôi biết ngành và lớp học của cô ấy, nhưng khoa Tiếng Anh quá lớn, tôi chả nhận ra nổi một em gái trong khoa, cũng không biết ký túc xá của em ấy, càng không biết mỗi giờ học cô ấy sẽ học ở lớp nào. Tôi vất vả lắm mới thăm dò được ở cùng tầng lầu với chúng ta có hai năm sinh khoa tiếng anh, tuy nhiên một trong hai người học ở lớp năm khoa chính quy và người còn lại học ở lớp 3. Hai người kia đã đồng ý giúp tớ tìm thời khóa biểu của cô ấy. Đến khi đó tôi sẽ biết mỗi tiết cô ấy học ở đâu. Thế nhưng mai hẳn nói đến chuyện này.”

Viên Phi nói hai chữ: “Được rồi.”

“Cái gì được rồi?” Trương Tiểu Phong nhìn Viên Phi.

Viên Phi không nhiều lời, nhanh chóng đưa tay cầm chiếc radio trên bàn học.

“Ơ, ơ, ơ sao cậu lại cầm đi?” Trương Tiểu Phong nhìn chiếc radio bị Viên Phi cầm đi, đờ đẫn hỏi.