Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 37



Trong tĩnh lặng kéo dài, hơi thở của cả hai như hòa vào không gian. Tiếng chim vọng lại càng làm nổi bật sự yên ắng bao trùm. Qua lớp len mềm mại, Dương Hồng Quyên cảm nhận rõ ràng từng chuyển động chậm rãi, day dứt của bàn tay Viên Phi trên eo mình. Trái tim cô như rớt mất một nhịp, toàn thân cứng đờ. Mọi suy nghĩ đều bị hút vào từng nơi mà bàn tay anh chạm đến. Mỗi lần lướt nhẹ lại tựa như một mồi lửa, khơi dậy trong cô một cơn sóng ngầm mãnh liệt. Nhưng bàn tay ấy vẫn chỉ dừng lại ở đó, hình thành nên một sự kiềm chế đến nghẹn lòng.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vành tai, rồi tìm đến đôi môi ngọt ngào của Dương Hồng Quyên. Cô khẽ nhắm mắt, chìm đắm trong sự dịu dàng anh trao. Thời gian như ngừng lại cho đến khi anh luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, giữa họ vẫn còn vương vấn hơi thở ấm áp.

Quanh họ, hoàng hôn buông xuống như một tấm lụa đỏ. Lùm cây nhỏ tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc. Viên Phi nắm chặt tay Dương Hồng Quyên, dẫn cô đến một gốc cây già cỗi. Dáng vẻ nghiêng ngả của nó như sắp gục ngã, nhưng những chồi non vẫn mạnh mẽ đâm nhánh. Thân cây đổ ngang, tạo thành một chỗ ngồi tự nhiên cách mặt đất khoảng hơn bốn mươi cm: “Mình ngồi nghỉ một lát nhé.” Giọng anh trầm ấm.

“Dạ.”

Dưới tán cây rợp bóng, Dương Hồng Quyên và Viên Phi khẽ khàng ngồi xuống, khoảng cách giữa họ dường như tan biến. Mọi dư âm của khoảnh khắc vừa rồi vẫn còn vương vấn, nhẹ nhàng lan tỏa. Hồng Quyên cúi đầu, đôi chân nhỏ nhắn khẽ đung đưa, cố gắng che giấu những gợn sóng lăn tăn trong lòng. Bất chợt, khi đôi chân ấy khẽ động thêm một nhịp, thân thể cô chao đảo, suýt chút nữa đã rơi khỏi thân cây. Một cánh tay rắn chắc nhanh như chớp đã kịp thời ôm trọn lấy eo cô.

   “Quyên Quyên, chân em ngắn quá đó.” Viên Phi cười nói.

Ngồi trên thân cây cổ thụ, đôi chân Viên Phi thong dong chạm vào lớp cỏ mềm dưới đất. Trong khi đó đôi chân nhỏ nhắn của Dương Hồng Quyên lại lơ lửng, tạo ra một khoảng cách đáng yêu.

“Em làm sao bì được với một tên con trai cao lớn như anh chứ?” Dương Hồng Quyên có chút bất mãn lên tiếng.

“Vậy để anh bù đắp bằng cách ôm em.” Viên Phi cười, ánh mắt đầy ý tứ.

“Anh nói gì đấy?” Dương Hồng Quyên mở to mắt nhìn anh.

Ngay khi Viên Phi buông lời trêu ghẹo, ánh mắt Dương Hồng Quyên sắc lạnh như muốn xuyên thấu anh. Nhưng chưa kịp để cơn giận bùng nổ, cô đã bị anh ôm gọn trong lòng. Viên Phi đặt cô nhẹ nhàng lên vạt áo mình, nghiêng người ngồi đối diện anh trong tư thế mập mờ.

Đôi chân thon dài của Dương Hồng Quyên khẽ lay động, nhưng đó không phải là sự dịu dàng mà là sự giãy giụa kháng nghị. Cô thở d.ốc, giọng điệu bất mãn: “Anh… lại dám gọi em là chân ngắn!”

Viên Phi khẽ dùng tay giữ chặt thân thể đang cựa quậy của cô, ép cô ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi mình. Ánh mắt anh tràn đầy ý cười, giọng nói trầm ấm: “Xem ra em nóng vội rồi, dáng vẻ này của em thật sự… rất đáng yêu.”

Dương Hồng Quyên giận đến nghiến răng, hai tay cố gắng đẩy bờ vai rộng lớn của anh ra.

Viên Phi khẽ ấn đầu Dương Hồng Quyên sâu hơn vào lồng ngực mình, vòng tay ôm chặt lấy eo cô như sợ vuột mất. Khóe môi anh cong lên một nụ cười nhẹ, giọng trầm khàn mang theo ý trêu chọc: “Ngoan nào, đừng động đậy. Em mà đẩy, sẽ ngã đấy.”

Dương Hồng Quyên khẽ hừ một tiếng bất mãn, nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh. Vùi mặt vào ngực Viên Phi, cô nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ của anh dội vào tai. Thì ra, trái tim anh cũng đang loạn nhịp như chính cô lúc này vậy. Chẳng bao lâu sau, Hồng Quyên cảm nhận được sự thay đổi nơi cơ thể Viên Phi. Cô bất động trên người anh, những xúc cảm tế vi khẽ khàng khơi gợi từng giác quan.

Tiết trời xuân còn vương chút se lạnh, cả hai đều mặc áo len dày. Bàn tay đang ôm eo cô của Viên Phi vô tình luồn vào bên trong lớp vải mềm mại, khiến trái tim Dương Hồng Quyên khẽ run lên. Dòng điện ấm áp vẫn không ngừng lan tỏa trong cơ thể hai người. Bàn tay kia của anh chậm rãi di chuyển xuống vùng bụng phẳng lì của cô, nhẹ nhàng vuốt v.e, day đi day lại như đang trêu đùa.

Khi Viên Phi định tiến thêm một bước thân mật, một giọng nói vọng đến, phá tan bầu không khí ngọt ngào của riêng hai người. Anh khựng lại, vội vã buông tay.

   Dương Hồng Quyên khẽ giật mình. Nơi lùm cây nhỏ này, nơi chất chứa bao kỷ niệm nồng nàn, những khoảnh khắc riêng tư tưởng chừng bất khả xâm phạm, giờ phút này lại có người lạ đặt chân đến. Cảm giác như lãnh địa bí mật của họ bị xâm chiếm, không còn thuộc về riêng Viên Phi và cô nữa.

Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ đôi môi anh đào.

Tiếng trò chuyện của đôi nam nữ kia mỗi lúc một gần. Dương Hồng Quyên vội vàng rời khỏi vòng tay ấm áp của Viên Phi.

Trong bóng tối, đôi mày kiếm của anh khẽ chau lại. Bàn tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng đỡ lấy người cô, giúp Dương Hồng Quyên an toàn ngồi xuống bên cạnh.

Chẳng bao lâu sau, hai bóng người lướt qua trước mắt họ.

Dưới tán cây rợp bóng, Dương Hồng Quyên nép mình bên vai Viên Phi. Bờ vai vững chãi của anh mang đến cho cô cảm giác an yên lạ thường. Một thoáng lưu luyến xen kẽ một chút tiếc nuối khẽ dâng lên trong lòng khi họ lặng lẽ rời khỏi lùm cây nhỏ thân thuộc.

Dương Hồng Quyên vừa đặt chân vào ký túc xá thì cũng là lúc những người bạn cùng phòng lần lượt trở về. Dường như tất cả đều vừa trải qua một việc gì đó khiến họ không khỏi ngại ngùng khi nhắc đến.

Ánh mắt Hứa Đồng lấp lánh ý trêu chọc, hướng về phía Dương Hồng Quyên và Tống Giai: “Còn sót lại hộp ‘áo mưa’ nào không đó hai cô nương?”

“Tớ phát đi hết rồi.” Dương Hồng Quyên khẽ đáp.

Tống Giai cũng gật đầu: “Tớ cũng vậy.”

Cùng lúc đó, Viên Phi trở về phòng, ngón tay vô thức chạm vào túi áo. Trong thâm tâm thoáng thấy tiếc nuối lẫn buồn cười chợt dâng lên trong lòng.

Kỳ học mới với những lớp tự chọn lại bắt đầu. Lần này Dương Hồng Quyên không chọn Viên Phi làm trợ giảng nữa nhưng trong lòng cô đã có một quyết định khác, một bí mật nhỏ mà cô chưa muốn chia sẻ với anh.