Vài phút trước còn chê giọng nũng nịu của cô khó nghe đến mức nào, giờ lại muốn cô dùng chính cái thanh âm ấy gọi một tiếng “anh ơi” sao?
“Ngoan, gọi anh một tiếng xem nào.” Ánh mắt Viên Phi như có như không ý cười nhìn thẳng vào cô.
Dương Hồng Quyên chỉ vừa thoáng hình dung cảnh tượng mình làm nũng gọi Viên Phi một tiếng “anh ơi” thôi đã thấy da gà nổi lên đầy người. Thật là… quá sức tưởng tượng. Cô liếc xéo anh một cái: “Không đời nào! Gu của anh đúng là… độc đáo.”
Dứt lời, cô vội vàng ôm chồng sách đứng phắt dậy, ý định chuồn êm. Ai ngờ, vừa bước xuống khỏi bậc thềm, một cánh tay rắn chắc đã vòng qua eo, dễ dàng nhấc bổng cô lên. Trong tích tắc, Dương Hồng Quyên đã ngồi gọn trên mặt bàn học, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Viên Phi. Anh cúi đầu, giọng trầm xuống: “Xem ra, anh chỉ còn cách phạt em thôi.”
Dương Hồng Quyên ngước mặt, trong đáy mắt chẳng hề có chút sợ hãi.
Viên Phi xoay người cô lại, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên mông cô rồi dứt ra. Một hành động thoáng chốc khiến gò má Dương Hồng Quyên bừng lên một vệt ửng hồng. Anh… anh dám đánh vào nơi ấy của cô! Cô vội vã xoay người, chỉ kịp thấy bóng lưng anh đã xuống một bậc thang, đang hướng về phía cửa phòng học. Đi được vài bước, anh khẽ ngoái đầu, nụ cười lười biếng pha chút trêu chọc: “Đi ăn cơm thôi nào.”
Dương Hồng Quyên đứng im như trời trồng. Khuôn mặt cô nóng ran như lửa đốt, ánh mắt không rời khỏi bóng hình anh.
“Sao vậy?” Giọng Viên Phi từ tốn vang lên. Anh đứng cách cô một khoảng vừa phải, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Cảm giác vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ trào dâng, cuối cùng Dương Hồng Quyên nghẹn giọng đáp: “Không có gì.”
Viên Phi khẽ hắng giọng, ánh mắt thoáng xao động, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy chúng ta đi ăn thôi.”
Dương Hồng Quyên lướt qua anh, né tránh bàn tay đang định nắm lấy của anh, vội vã bước nhanh về phía cửa phòng học. Viên Phi vội vã đuổi theo, sánh bước cùng cô. Nhận ra vành tai cô ửng hồng, anh lại nghiêm mặt, giọng trầm xuống: “Lần sau còn dám không nghe lời, anh sẽ… phạt em thêm vài cái.”
Cổ Dương Hồng Quyên cũng bất giác nóng lên.
Họ cùng nhau đến căn tin. Từ mười một giờ, nơi này đã nhộn nhịp tiếng nói cười của sinh viên. Vì tan học muộn hơn nên khi hai người họ đến, căn tin cũng đã vắng bớt, không những thế mà đồ ăn ngon cũng đã vơi đi không ít.
Viên Phi dịu dàng bảo Dương Hồng Quyên tìm một chỗ ngồi, còn anh thì đi lấy đồ ăn. Sau khi đã có đồ ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Bình thường, cả hai đều có thói quen ăn uống thanh đạm, rất ít khi dùng món mặn. Nhưng mỗi khi cùng Dương Hồng Quyên ăn cơm, Viên Phi luôn gọi hai món mặn. Và đương nhiên, cả hai món ấy anh đều lặng lẽ đẩy về phía cô.
Vừa dùng bữa, họ vừa trò chuyện rôm rả. Viên Phi chợt lên tiếng, giọng có chút ý tứ: “Sau này nếu anh ở đây, em không cần phải giúp người khác đáp ‘Có’ nữa đâu.” Dương Hồng Quyên khẽ bĩu môi, ánh mắt thoáng nét hờn dỗi: “Em cứ tưởng anh sẽ vì em mà làm ngơ cơ. Xem ra em chẳng quan trọng gì cả, từ trước đến giờ có bao giờ được anh đối xử đặc biệt đâu.”
Viên Phi đặt nhẹ đôi đũa xuống, ngón tay thon dài khẽ chạm vào vầng trán mềm mại của cô, khoé môi cong lên thành một nụ cười cưng chiều: “Lại ngụy biện rồi. Hôm nay người đáp ‘Có’ không phải là em, thì người giúp em che giấu cũng sẽ bị anh ‘xử lý’ thôi.”
Dương Hồng Quyên chu môi: “Đây mà là chế độ đãi ngộ đặc biệt á hả?”
Viên Phi gắp một miếng sườn to đặt vào bát cô, khóe miệng cong lên ý cười: “Chỉ mình em có thôi.”
Dương Hồng Quyên lập tức gắp miếng sườn trả lại bát anh: “Đừng lúc nào cũng gắp cho em, anh cũng phải ăn đi chứ.”
Viên Phi lại gắp sang cho cô: “Em ăn nhiều vào, cho cao thêm chút nữa.”
“Anh có ý gì đó, hả? Em là người cao nhất lớp rồi đấy!”
“Cao thì cao thật, nhưng vẫn còn kém xa anh.”
“Em không thèm so đo với con trai như anh đâu!”
Cuộc trò chuyện giữa hai người trôi qua trong tiếng cười nhẹ nhàng. Bất chợt, Dương Hồng Quyên khẽ hỏi, ánh mắt đầy vẻ dò xét: “Trợ giảng Viên này. Chẳng lẽ một người mẫu mực như anh, thật sự chưa từng ‘cúp cua’ buổi nào sao?”
“Chắc chắn là có rồi.” Viên Phi khẳng định, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Anh là người sẽ nhiệt tình đáp ‘có’ thay cho người khác đấy.”
Dương Hồng Quyên bật ra một tiếng cười khanh khách: “Vậy chẳng phải anh cũng đang ‘giúp’ người khác trốn học sao? Vậy mà còn bảo em không cần giúp đỡ người khác.”
“Với vai trò trợ giảng, việc hoàn thành tốt công việc là nguyên tắc của anh.” Giọng Viên Phi có chút kiên nghị, rồi lại mềm mại hơn: “Còn nếu không phải với tư cách đó, anh không để tâm.”
“Anh thật sự rất có nguyên tắc.” Dương Hồng Quyên mỉm cười, đáy mắt ánh lên sự thích thú.
Khi họ đang trò chuyện, Dương Hồng Quyên vô tình liếc thấy Lưu Tư Vũ và Trần Mỹ Tình đi ra từ cửa căn tin. Lưu Tư Vũ và Trần Mỹ Tình chọn học ngành quảng cáo và sáng tạo. Trong buổi học, cô đã nghe được tên Viên Phi, và cũng thoáng nhìn thấy hai người ngồi ở giữa lớp. Tuy nhiên, ánh mắt cô chỉ lướt qua rồi nhanh chóng dời đi, tiếp tục dùng bữa. Cô vừa cúi xuống, một miếng sườn lớn, thơm phức lặng lẽ nằm trong đĩa của cô. Cô biết rõ, đó là cách anh luôn âm thầm trao cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Dương Hồng Quyên vẫn đều đặn tham gia lớp học tự chọn Sáng tạo và Lập kế hoạch quảng cáo, nhưng chẳng còn ai gọi tên cô để điểm danh “có mặt” nữa. Bởi lẽ, màn tỏ tình lãng mạn bằng nến hình trái tim ở tầng dưới đã trở thành minh chứng công khai cho mối quan hệ của cô và Viên Phi. Với những ai còn chưa hay biết, Viên Phi thậm chí còn thẳng thắn thừa nhận chuyện tình cảm của họ ngay trong lớp học, khiến tất cả đều hiểu rõ họ là một đôi. Tan học, dưới ánh mắt mỉm cười đầy ý nhị của giáo sư, Dương Hồng Quyên và Viên Phi nắm tay nhau dạo bước. Thậm chí, có lần cô vắng mặt. Khi nhìn thấy cô trong lớp, giáo sư còn trìu mến hỏi: “Sao hôm trước không thấy em đến lớp thế hả, cô bé?”
Cô ngượng ngùng cười: “Đến hoài như vậy, cũng không hay cho lắm thầy ạ.”
Giáo sư ôn tồn đáp: “Không vấn đề gì. Thấy các em quan tâm đến bài giảng, tôi rất vui.”
Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu: “Vậy tiết tới em sẽ cố gắng đến.”
Nụ cười nhẹ nhàng của giáo sư tan đi khi ông quay bước. Trong đầu Dương Hồng Quyên vẫn vương vấn những bài giảng về kế hoạch tuyên truyền. Thú thật, cô ngồi trong lớp mà chẳng khác gì vịt nghe sấm.
Tiết học sau, Dương Hồng Quyên đúng hẹn có mặt. Giáo sư dừng lời giảng, cất giọng: “Bây giờ, thầy muốn mời một bạn không phải sinh viên lớp mình nhưng lại rất chăm chỉ đến nghe giảng trả lời câu hỏi này nhé!”
Dương Hồng Quyên thoáng giật mình. Linh cảm mách bảo cô là có điều chẳng lành. Quả nhiên, ánh mắt của đa số sinh viên trong khán phòng đều hướng về phía cô. Dương Hồng Quyên vội vã cụp mắt xuống, cố gắng trốn tránh sự chú ý. “Mời em.” Giọng giáo sư vang lên đầy hứng thú: “Cô gái tóc ngắn mặc áo xám ở cuối kia.”
Một nỗi bất lực khẽ dâng lên trong lòng Dương Hồng Quyên, đúng là không thoát được. Cô từ từ đứng dậy, đôi mắt không tự chủ liếc về phía hàng ghế đầu, nơi Viên Phi đang quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh khiến cô khẽ cầu xin một sự giúp đỡ vô hình.
“Bạn học.” Giáo sư ôn tồn hỏi: “Theo quan điểm của em, một mẫu quảng cáo hiệu quả cần hội tụ những đặc điểm gì?”
Tim Dương Hồng Quyên khẽ đập nhanh, câu hỏi này nằm trong vùng an toàn của cô! Giáo sư dùng câu: theo quan điểm của em, vậy thì cô có thể tự do bày tỏ suy nghĩ. Cô nhẹ nhàng cất tiếng: “Em nghĩ rằng, một quảng cáo tốt cần có cả chiều sâu văn hóa và giá trị thương mại, đồng thời phải giữ được sự chân thật ạ.”
“Mời em ngồi.” Giáo sư mỉm cười hài lòng: “Câu trả lời rất đáng khen.”
Dương Hồng Quyên từ xa đã quăng cho Viên Phi một ánh mắt tinh quái. Vừa hết giờ, cô nàng đã vênh váo tìm đến chỗ anh để “báo công”. Viên Phi nhếch mép cười, giọng điệu có chút ngả ngớn: “Ha, đúng là gu của anh có khác. Chọn bạn gái thông minh, đến nói đại mà cũng chuẩn không cần chỉnh. Lát nữa đi ăn, anh thưởng cho em cái đùi gà béo ngậy.”
Kỷ niệm về lần Viên Phi tịch thu tiểu thuyết của một bạn nữ trong lớp chợt ùa về. Cô bạn kia mặt mày ỉu xìu nhờ Dương Hồng Quyên ra mặt xin xỏ, mong Viên Phi trả lại quyển sách. Dương Hồng Quyên nhớ rõ mồn một cái hồi còn học tiếng Trung, Viên Phi cũng từng thu giữ tiểu thuyết, mặc cho hai cô bạn kia ra sức năn nỉ, anh vẫn lạnh lùng không lay chuyển. Thế nên, lần này, cô nàng đành viện cớ từ chối lời thỉnh cầu đáng thương kia.
Nhưng đến giờ ăn trưa, khi ngồi đối diện Viên Phi, Dương Hồng Quyên khẽ lay cánh tay anh, giọng ngọt ngào: “Em có thể xin anh một chuyện được không?”
“Được chứ.” Viên Phi vừa nhai một miếng cơm đầy, vừa không chút do dự đáp lời.
“Anh lúc nào cũng công bằng mà…”
“Em cầu xin thì khác. Nói anh nghe xem nào.”
Dương Hồng Quyên lên tiếng, trong giọng nói có chút trêu chọc: “Anh tịch thu tiểu thuyết của người ta, giờ người ta phải nhờ em đến cầu xin anh trả lại á.”
“Được.” Anh đáp gọn lỏn: “Giờ ra chơi anh sẽ trả.”
“Ơ, anh đồng ý thật sao?” Dương Hồng Quyên ngạc nhiên hỏi lại.
“Chứ sao nữa?” Anh nhún vai.
“Em cứ tưởng anh sẽ kiếm cớ gì đó để không trả chứ.”
“Em đã nhờ, thì mọi lý do đều vô nghĩa.” Viên Phi nhìn thẳng vào mắt cô.
Dương Hồng Quyên mỉm cười, đáy mắt thoáng qua một tia sáng.
Quả nhiên, vào giờ học sau, Viên Phi đã đưa trả quyển tiểu thuyết cho nữ sinh kia. Hành động của anh dứt khoát, nhưng kèm theo đó là lời nhắc nhở nhẹ nhàng: “Nhớ là không được xem ở lớp đấy.”
Phòng ký túc xá của Dương Hồng Quyên chỉ còn lại ba người. Tống Giai và bạn trai đã chuyển ra ngoài. Trương Miểu Miểu và Hứa Đồng thở dài: “Quyên Quyên, cậu mà đi nữa thì phòng này lạnh lẽo lắm luôn đó.”
Dương Hồng Quyên đáp ngay: “Tớ không đi đâu.” Tiền thuê nhà còn là một vấn đề, vả lại, cô vốn không có ý định dọn ra ngoài.
Tuần lễ vàng mùng một tháng năm kéo dài tận bảy ngày nghỉ, trường học vắng hẳn bởi những chuyến du lịch, đặc biệt là các cặp đôi đang say đắm. Hứa Đồng lẻ loi một mình cũng xách vali lên đường, còn Trương Miểu Miểu thì trở về vòng tay gia đình. Tống Giai vốn chẳng ở nội trú, đương nhiên cũng chẳng thấy bóng dáng nơi phòng ngủ. Ký túc xá bỗng chốc trở nên quạnh hiu, chỉ còn lại Dương Hồng Quyên lặng lẽ.
Bên ký túc xá Viên Phi cũng chẳng khá hơn là bao. Trương Tiểu Phong đã về nhà, Lý Sơn Sơn mải mê hẹn hò cô bạn gái mới quen, còn Liêu Cường thì biến mất ở tiệm net nào đó. Căn phòng của Viên Phi cũng chỉ còn lại một mình anh. Đến cả nhà ăn cũng trở nên tiêu điều, thức ăn chẳng còn mấy món.
Dương Hồng Quyên và Viên Phi ngồi đối diện nhau giữa không gian rộng lớn của căn tin. Ánh mắt Dương Hồng Quyên lướt qua những chiếc bàn trống trải, rồi khẽ cụp xuống, tiếp tục bữa ăn.
“Em có muốn đi Tây Sơn không?” Viên Phi bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Tây Sơn… hơi xa.” Dương Hồng Quyên ngập ngừng, thoáng suy nghĩ: “Đêm nay chắc chắn không về được.”
Viên Phi khẽ nói: “Đêm nay không về.”