Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 52



Vừa rồi Viên Phi cất lời bằng tiếng Anh lưu loát. Ấy vậy mà Dương Hồng Quyên cũng chọn cùng ngôn ngữ ấy để đáp lại, hệt như giữa họ chưa từng tồn tại bất kỳ mối liên hệ nào.

Biết rõ mình đã hiểu lầm, Dương Hồng Quyên không phải là nhân viên phục vụ mặt đất mà là một tiếp viên hàng không, Viên Phi khẽ nhíu mày. Cô gái ấy giờ đây mang một vẻ lạnh lùng, xa cách đến mức khiến anh không thể cất lời. Anh bỗng nhớ đến sự dịu dàng, chu đáo mà cô đã dành cho anh ở khoang hạng nhất chuyến bay Trường Cát, một sự khác biệt quá lớn. Anh khẽ hắng giọng, chuẩn bị nói: “Xin lỗi, tôi cứ nghĩ cô là nhân viên mặt đất…”, thì Dương Hồng Quyên đã nâng cao chiếc ly cà phê, bước đi với dáng vẻ thanh thoát, cao ngạo, chỉ khẽ hắt xì vài cái.

Dương Hồng Quyên tiến đến trước mặt người đàn ông họ Lưu kia, nụ cười nhẹ nhàng như cánh hoa hé nở, đặt tách cà phê xuống bàn trà, giọng nói mềm mại như tơ lụa: “Thưa ông, cà phê của ông đây. Mời ông dùng.”

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu đáp lời. Dương Hồng Quyên lặng lẽ lùi về phía sau, tư thế trang nhã như thể luôn sẵn sàng phục vụ.

Trong cổ họng Viên Phi khẽ bật ra một âm thanh hừ nhẹ mà chỉ mình anh nghe thấy, một cảm giác kỳ lạ, có chút buồn cười len lỏi trong lòng. Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ khác bước tới, với giọng nói dịu dàng không khác gì cách Dương Hồng Quyên vừa đối đãi với người đàn ông có mái tóc hơi thưa kia: “Thưa anh Viên, anh có cần gì không ạ?”

   Viên Phi quay lại nhìn người phục vụ: “Cà phê, cảm ơn.”

“Dạ được. Anh muốn loại cà phê nào ạ? Chỗ bọn tôi có….” 

“Hai shot Espresso.” Viên Phi ngắt lời nhân viên phục vụ.

“Vâng, anh Viên. Xin anh chờ một chút.”

Nhân viên phục vụ xoay người rời đi. Chốc lát sau, ngừoi này đã quay lại với ly cà phê trên tay.

Nhấp một ngụm cà phê đen đắng nhẹ, ngón tay Viên Phi lại thoăn thoắt trên bàn phím laptop. Khóe mắt Dương Hồng Quyên vô tình lướt qua hình ảnh cô nàng tiếp viên hàng không tóc vàng mắt xanh kia đang nở nụ cười rạng rỡ đặt ly cà phê xuống trước mặt anh. Cô ta còn cúi người, thái độ cung kính đến lạ. Anh khẽ gật đầu đáp lại, lịch sự nhưng vẫn phảng phất nét xa cách, ánh mắt thậm chí còn mang theo vài phần lạnh nhạt. Hóa ra, không chỉ riêng cô cảm nhận được sự hờ hững đó từ anh. Dương Hồng Quyên lặng lẽ thu ánh nhìn về.

Viên Phi tập trung xử lý công việc trên màn hình, thỉnh thoảng mới nhấp một chút cà phê. Chẳng mấy chốc, anh đã hoàn thành, khép nhẹ laptop. Vừa định đứng dậy tìm tờ báo, giọng nói mềm mại của Dương Hồng Quyên bất ngờ vọng đến: “Ông Lưu, ông đã thấy đỡ hơn chưa ạ?”

Chiếc ghế đơn anh ngồi cách người đàn ông trung niên kia một khoảng không quá xa. Giọng nói của Dương Hồng Quyên, bởi vậy mà khi lọt vào tai anh lại mang theo một sự dịu dàng khó tả. Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt lập tức hướng về phía cô. Dương Hồng Quyên đang hơi cúi người, trên môi nở một nụ cười ấm áp với người đàn ông có mái tóc đã điểm nhiều khoảng trống kia.

Người đàn ông lên tiếng, giọng đã bớt phần nặng nề: “Khá hơn rồi. Hình như chỉ có không gian yên tĩnh ở phòng nghỉ mới giúp tôi hoàn toàn thoải mái thôi.”

Nụ cười thanh thoát nở trên môi Dương Hồng Quyên: “Nếu ông Lưu vẫn còn cảm thấy khó chịu ở đâu, xin hãy cho tôi biết nhé.”

Vẻ mặt người đàn ông trung niên giãn ra, có chút hưởng thụ: “Được thôi. Cô có thể giúp tôi mang đến một tờ báo tài chính không?”

“Dạ được, ông Lưu đợi tôi một chút ạ.”

Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, hướng về phía quầy báo. Cùng lúc đó, Viên Phi, người cũng có ý định lấy báo, đứng dậy.

Bóng dáng Viên Phi lướt đi phía trước, hình như cũng hướng về phía quầy báo, Dương Hồng Quyên khẽ chậm bước chân. Anh đến trước cô một nhịp, ánh mắt lướt qua dãy báo, rồi dừng lại trên một tờ, ngón tay thong thả lật giở. Dương Hồng Quyên cũng tiến đến, đôi mắt tìm kiếm tờ báo tài chính mà ông Lưu cần, nhưng một vòng quan sát vẫn không thấy. Bất chợt có một ý nghĩ lóe lên, cô khẽ nghiêng đầu nhìn Viên Phi. Anh lật vài trang, dường như đã tìm được thứ mình muốn, khép tờ báo lại, chuẩn bị xoay người về chỗ. Dương Hồng Quyên khe khẽ cất tiếng: “Này…”

   Viên Phi dừng bước, quay lại, ánh mắt hờ hững nhìn cô: “Cô gọi tôi hả?”

Dương Hồng Quyên không trả lời, mà hỏi thẳng: “Anh đang cầm tờ báo tài chính à?”

“Sao cơ?”

Ánh mắt lướt nhanh của Dương Hồng Quyên không bỏ sót tờ báo tài chính trên tay anh, mà đó chính là tờ cuối cùng. Một chút tiếc nuối khẽ gợn trong tim cô. Chỉ một nhịp chậm chân, cô đã để lỡ mất. Ngước nhìn anh, cô khẽ nói, giọng điệu cố giữ vẻ tự nhiên: “Không có gì đâu.” Rồi bước qua, mang theo một thoáng hụt hẫng.

Khi Viên Phi ngồi xuống, anh thoáng thấy Dương Hồng Quyên đang cúi đầu xin lỗi người đàn ông trung niên nọ.

“Thưa ông Lưu, bên chúng tôi vẫn còn những loại báo khác, ông có muốn xem qua không ạ?” Hồng Quyên nhẹ giọng hỏi.

Người đàn ông trung niên lắc đầu, vẻ thờ ơ: “Thôi khỏi.”

Sắc mặt âm trầm của người đàn ông trung niên khiến lòng Dương Hồng Quyên bất an. Cô vội vàng lên tiếng, hứa sẽ tìm kiếm một giải pháp khác. Bước chân khẽ khàng, cô tìm đến nhân viên phục vụ sân bay, trong lòng thầm mong có thể tìm được một tờ báo tài chính còn sót lại. Cái lắc đầu của họ như dội một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cô, phòng chờ VIP hôm nay đông hơn ngày thường, mọi tờ báo đều đã có chủ. Dương Hồng Quyên cắn môi, quyết định vượt qua sự ngại ngùng mà nhẹ nhàng tiếp cận những vị khách đang chăm chú đọc báo, khẽ hỏi xin. Trong đám đông ấy, ánh mắt cô vô thức né tránh bóng dáng quen thuộc của Viên Phi. 

Liên tiếp mấy người đều lịch sự từ chối, nói rằng họ vẫn đang đọc. Sự thất vọng thoáng hiện trên gương mặt Dương Hồng Quyên. Cô khẽ thở dài, rồi lại tiếp tục bước đến người kế tiếp với một tia hy vọng mong manh.

“Cô cần tờ báo tài chính ạ? Tôi vừa đọc xong đây.” Bất ngờ, một vị khách mỉm cười, lịch sự đưa tờ báo về phía Dương Hồng Quyên.

Bước chân Dương Hồng Quyên vội vã tiến đến, lời cảm ơn chân thành không ngừng thốt ra. Cô cẩn thận đặt tờ báo tài chính vào tay người đàn ông trung niên.

“Cảm ơn.” Giọng người đàn ông trung niên trầm ấm, đầy vẻ hài lòng.

Dương Hồng Quyên khẽ thở phào. Cô quay đầu, một chuỗi hắt hơi bất ngờ ập đến. Ánh mắt cô tự động tìm về phía bóng dáng Viên Phi. Anh vẫn im lặng sau trang báo, tờ giấy vô tình che đi mọi biểu cảm. Một gợn sóng lạ xao động trong lòng cô.

Người đàn ông trung niên chỉ lướt qua vài trang báo rồi thôi đọc, ông thư thái dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Dương Hồng Quyên lặng lẽ lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng phủ lên người ông.

   Cảm giác ngứa ngáy nơi cổ họng không thể trì hoãn thêm, Dương Hồng Quyên nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh. Đến nơi, những tiếng hắt hơi liên tiếp vang lên, kéo theo cả cơn nhức đầu âm ỉ. Cô xoay người, vô lực tựa vào bức tường lạnh lẽo cạnh bồn rửa tay, khép mi mắt, mong muốn có được vài giây yên tĩnh. Khi mở mắt ra, hình ảnh Viên Phi cúi người rửa tay lọt vào tầm mắt cô.

Cô khẽ cất tiếng: “Này……”

Không một tiếng đáp lại từ Viên Phi. Anh đứng thẳng dậy, nhưng thay vì quay đầu, đôi mắt sâu thẳm kia của anh lại chăm chú nhìn Dương Hồng Quyên qua chiếc gương sáng bóng.

“Anh thừa biết mà, cố tình làm vậy, chỉ để khiến tôi khó xử trước mặt những người ở khoang trên thôi đúng không?” Dương Hồng Quyên khẽ nói, trong đầu hiện lên cảnh tượng chạm tay vào tờ báo tài chính cùng lúc với anh. Cô hiểu rõ, đôi tai anh thính nhạy đến mức nào, chắc chắn đã nghe được những gì cô trao đổi với ông Lưu. Khoảnh khắc anh cầm lấy tờ cuối cùng là cô đã biết. Cũng là lúc cô khiến cho ông  Lưu không hài lòng ra mặt.

Ánh mắt Viên Phi khẽ dao động, rồi hẹp lại: “Tôi không có thời gian cho những chuyện vô vị đó.”

Dương Hồng Quyên khẽ xoa vầng trán, giọng điệu mang theo chút mệt mỏi: “Rõ ràng là anh đang trả đũa tôi.”

Dương Hồng Quyên nhìn chính mình trong gương, dáng vẻ ốm yếu này khiến cô thấy xa lạ. Bên ngoài, giọng Viên Phi vang lên, lạnh lùng và dứt khoát: “Cô không đáng để tôi lãng phí thời gian.”

Dương Hồng Quyên khẽ bật cười, một âm thanh chua xót. Vậy mà anh lại nhẫn tâm khiến cô bị trừ điểm, thậm chí cả năm trời không thể chạm tới vị trí tiếp viên trưởng?

Cô lại khẽ hắt hơi vài tiếng, giọng yếu ớt: “Vậy thì tôi thật lòng mong mọi chuyện đúng như anh nói.”

Viên Phi rút điếu thuốc, chậm rãi ngậm vào môi. Ngón tay thon dài khẽ đẩy chiếc bật lửa, một tiếng “tách” sắc gọn vang lên, ngọn lửa nhỏ nhảy nhót. Anh cúi nhẹ đầu, châm lửa, làn khói trắng bắt đầu lãng đãng.

Bên ngoài, tiếng sấm rền vang không ngớt. Mưa trút xuống như thác lũ, chẳng ai biết màn giông bão này bao giờ mới dứt.

Dương Hồng Quyên lặng lẽ chờ đợi Viên Phi cất lời. Thế nhưng đáp lại sự im lặng của cô chỉ có làn khói thuốc anh lững lờ nhả ra.

Chốc lát sau, Viên Phi lướt qua cô như một cơn gió lạnh. Dương Hồng Quyên khẽ bật ra một tiếng cười nhạt. Khi bóng lưng anh khuất dần, cô khuỵu xuống, hai bàn tay ôm chặt lấy đầu.

“Với cái kiểu này… cô cho rằng mình có thể đảm bảo an toàn bay?”

Dương Hồng Quyên không khỏi giật mình, ngước mặt lên. Nhận ra Viên Phi đã quay trở lại.